Tôi vừa tan ca chiều thì chồng gọi điện: “Em đừng nấu cơm nhé. Tối nay anh có cậu bạn thân từ Vũng Tàu ra, vợ chồng mình mời anh ấy đi ăn”.
Tôi từng nghe chồng kể nhiều về người bạn thân này – bạn học đại học, cùng ở ký túc xá suốt 5 năm. Ngày cưới của vợ chồng tôi, anh ấy không thể ra vì gia đình có tang. Lần này, chồng muốn chính thức đưa tôi đi “ra mắt” bạn thân.
Khi gặp nhau, hai người ôm chầm lấy nhau sau nhiều năm xa cách. Nhưng khi ánh mắt bạn anh chạm vào tôi, sự ngạc nhiên hiện rõ: “Đây là…”. Chồng tôi cười: “Vợ tớ, Nga”. Anh ấy chỉ “ồ” một tiếng nhưng liên tục nhìn tôi khó hiểu.
Trong lúc ba người ngồi uống trà sau bữa ăn, tôi tình cờ nghe được anh bạn hỏi nhỏ chồng: “Đùa chứ, sao vợ cậu lại giống cô ấy thế? Giống đến mức khó tin!”.
Lời nói ấy khiến tim tôi run lên. Tối hôm đó, tôi gặng hỏi và cuối cùng chồng thú nhận: tôi rất giống người yêu cũ của anh – một cô gái đã qua đời vì bạo bệnh từ những năm đại học.
Tưởng được yêu thương nhất đời, hóa ra tôi giống người con gái đã khuất. Ảnh minh họa.
Chồng kể, đó là mối tình đầu sâu nặng, một tình yêu tuổi trẻ trong sáng và đẹp đẽ. Cô ấy ra đi khi bệnh ung thư máu phát hiện quá muộn. Nỗi mất mát đó đã khiến anh khép mình nhiều năm, cho đến khi gặp tôi.
Nghe anh thừa nhận, tôi chết lặng. Hai năm qua, tôi vẫn nghĩ mình là “tình yêu lớn nhất đời anh”, là món quà anh được số phận ban tặng. Thì ra, ngay từ phút đầu, anh cưới tôi phần nhiều vì hình bóng một người con gái khác.
Chồng tôi hoảng hốt giải thích: “Ban đầu, anh chú ý đến em vì em giống cô ấy. Nhưng càng bên em, anh càng nhận ra em hoàn toàn khác. Và bây giờ, anh thực sự yêu em”.
Tôi muốn tin, nhưng trái tim vẫn nặng nề. Một lần tình cờ, tôi tìm thấy tấm ảnh cũ của chồng hồi đại học. Trong ảnh, cô gái mặc váy vàng đứng hàng đầu, gương mặt giống tôi đến mức giật mình. Tôi bỗng nhớ lại, ngày mới yêu nhau, chồng từng mua cho tôi chiếc váy vàng, nói rằng anh thích màu này, muốn tôi mặc trong những dịp đặc biệt. Giờ tôi mới hoang mang: Anh thích tôi, hay anh đang nhớ đến người cũ?
Tôi tự nhủ, thật vô lý khi ghen với một người đã mất. Nhưng nỗi đau khi nghĩ mình chỉ là “người thay thế” cứ giày vò. Tôi không biết làm sao để tin chồng, khi tất cả bắt đầu từ sự giống nhau quá mức ấy.
Có lẽ, tình yêu đôi khi không đơn giản chỉ là hiện tại. Quá khứ, dù đã qua, vẫn đủ sức làm rạn vỡ lòng tin và hạnh phúc trong hôn nhân…