Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Đêm tân hôn, vợ vô tình nghe những lời em gái chồng nói với mẹ và chồng mà bủn rủn chân tay

Chỉ vì một phút tò mò, tôi vô tình nghe được những lời nói của em gái chồng với mẹ chồng và anh – người chồng mới cưới của tôi – khiến chân tay tôi bủn rủn, đầu óc quay cuồng.

Đêm tân hôn, khoảnh khắc mà bất kỳ cô dâu nào cũng mong chờ, là thời điểm khởi đầu cho một hành trình mới. Nhưng với tôi, đêm ấy không chỉ có niềm vui và hạnh phúc, mà còn là một ký ức khiến trái tim tôi như thắt lại. Chỉ vì một phút tò mò, tôi vô tình nghe được những lời nói của em gái chồng với mẹ chồng và anh – người chồng mới cưới của tôi – khiến chân tay tôi bủn rủn, đầu óc quay cuồng.

Tôi và anh yêu nhau hơn hai năm trước khi quyết định về chung một nhà. Anh là người đàn ông hiền lành, chu đáo, luôn khiến tôi cảm thấy an toàn. Gia đình anh ở ngoại thành Hà Nội, không quá khá giả nhưng ấm áp. Mẹ chồng tôi, một người phụ nữ tần tảo, luôn niềm nở mỗi khi tôi đến chơi. Em gái anh, Linh, mới 20 tuổi, là một cô bé hoạt bát, hay cười. Tôi chưa từng nghĩ rằng giữa tôi và gia đình anh có bất kỳ khoảng cách nào, cho đến đêm tân hôn ấy.

Sau tiệc cưới mệt nhoài, tôi và anh trở về căn phòng nhỏ được trang trí đơn sơ nhưng đầy ắp tình cảm. Tôi mệt, nhưng lòng thì lâng lâng hạnh phúc. Đêm khuya, khi mọi người đã yên giấc, tôi chợt tỉnh dậy vì khát nước. Thấy anh không nằm bên cạnh, tôi nghĩ anh ra ngoài uống nước hoặc đi vệ sinh. Nhưng khi bước ra khỏi phòng, tôi nghe thấy tiếng thì thầm từ phòng khách. Tò mò, tôi rón rén tiến lại gần, và những gì tôi nghe được khiến tôi chết lặng.

tan-hon-1749182717.jpg
Ảnh minh họa

Tiếng Linh, em gái chồng, vang lên khe khẽ nhưng rõ mồn một: “Mẹ, anh ấy lấy chị ấy thật à? Con thấy chị ấy cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Nhà mình thì khó khăn, lấy chị ấy liệu có giúp được gì không?”. Tim tôi như ngừng đập. Tôi chưa bao giờ nghĩ Linh, cô em gái mà tôi từng mua quà, từng trò chuyện vui vẻ, lại có thể nói những lời như vậy.

Mẹ chồng tôi đáp lại, giọng trầm nhưng đầy toan tính: “Thì cưới rồi, giờ biết làm sao? Mẹ cũng mong anh con lấy được người khá giả hơn, nhưng thôi, chị ấy cũng ngoan, cứ để xem đã.” Tôi đứng đó, chân tay lạnh toát, không dám tin vào tai mình. Chồng tôi, người mà tôi yêu thương và tin tưởng, chỉ khẽ nói: “Thôi, mẹ với Linh đừng nói nữa, để chị ấy nghe được thì không hay.” Anh không phản đối, không bảo vệ tôi, chỉ nhẹ nhàng xoa dịu câu chuyện.

Tôi quay về phòng, nằm xuống giường mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Đêm tân hôn, đáng lẽ là khoảnh khắc ngọt ngào nhất, lại trở thành ký ức đau lòng. Tôi tự hỏi, liệu mình có thực sự được gia đình anh chào đón? Liệu tình yêu của tôi và anh có đủ sức vượt qua những định kiến mà tôi vừa nghe?

Những ngày sau đám cưới, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và cư xử như chưa từng nghe thấy gì. Nhưng mỗi lần nhìn Linh cười nói vô tư, mỗi lần nghe mẹ chồng hỏi han dịu dàng, tôi lại thấy nhói lòng. Tôi tự nhủ, có lẽ họ chỉ vô tình nói ra những lời đó, rằng họ không ác ý. Nhưng cảm giác bị đánh giá, bị đặt lên bàn cân bởi chính những người thân của chồng, khiến tôi không thể thoải mái.

Tôi quyết định chia sẻ với anh. Một buổi tối, khi chỉ có hai vợ chồng, tôi kể lại những gì mình nghe được. Anh im lặng, rồi nắm tay tôi, nói rằng anh xin lỗi vì đã không lên tiếng bảo vệ tôi ngay lúc đó. Anh giải thích rằng mẹ và em gái chỉ lo lắng cho tương lai của anh, nhưng anh yêu tôi và không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều. Lời xin lỗi của anh khiến tôi phần nào nhẹ lòng, nhưng vết thương trong tôi vẫn chưa lành hẳn.

Câu chuyện đêm tân hôn ấy dạy tôi rằng, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là sự hòa hợp giữa hai gia đình. Tôi nhận ra rằng, dù yêu nhau đến đâu, những khác biệt về hoàn cảnh, suy nghĩ hay kỳ vọng vẫn có thể tạo ra những vết rạn nhỏ. Điều quan trọng là cả hai phải thẳng thắn đối diện và cùng nhau giải quyết.

Giờ đây, tôi và anh vẫn đang học cách xây dựng cuộc sống chung. Tôi cố gắng mở lòng hơn với mẹ chồng và Linh, dù đôi lúc vẫn còn chút e dè. Tôi tin rằng, chỉ cần chúng tôi chân thành với nhau, mọi hiểu lầm rồi sẽ được hóa giải. Đêm tân hôn ấy, dù đau lòng, đã giúp tôi trưởng thành hơn trong hành trình làm vợ, làm dâu.

Nếu bạn cũng từng trải qua những khoảnh khắc khó quên trong hôn nhân, hãy chia sẻ với tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn sẽ giúp tôi, và cả những người khác, tìm thấy ánh sáng trong những ngày u ám.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê