Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Đón bố dượng về chăm sóc, con gái hoảng hốt phát hiện bí mật sau những hành động bất thường mỗi đêm

Mỗi đêm, ông ngồi xuống góc phòng, mở hộp và lấy ra một tập giấy. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi thấy ông đọc to những dòng chữ, như đang nói chuyện với ai đó.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc đón bố dượng về sống cùng gia đình lại mở ra một chương đầy kịch tính trong cuộc đời mình. Mẹ tôi, sau nhiều năm lẻ loi kể từ khi bố ruột tôi qua đời, đã tìm được niềm an ủi bên người đàn ông mà bà gọi là "bạn đời mới". Ông ấy – bố dượng của tôi – xuất hiện với dáng vẻ hiền lành, giọng nói trầm ấm và ánh mắt luôn ánh lên sự chân thành. Nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy, những hành động lạ lùng mỗi đêm đã khiến tôi không khỏi bàng hoàng, để rồi phát hiện ra một bí mật mà tôi chưa từng dám nghĩ tới.

Mọi chuyện bắt đầu khi mẹ tôi đề xuất đưa bố dượng về sống chung. Ông bị tai biến nhẹ, cần người chăm sóc thường xuyên, và mẹ tôi, với trái tim đầy yêu thương, không muốn ông sống cô đơn ở căn nhà trọ nhỏ. Là con gái lớn trong nhà, tôi ủng hộ quyết định của mẹ, dù trong lòng không tránh khỏi chút ngần ngại. Dù sao, ông cũng là người mới, và tôi cần thời gian để làm quen. Tôi tự nhủ, chỉ cần mẹ hạnh phúc, tôi sẽ cố gắng.

Những ngày đầu, mọi thứ diễn ra bình thường. Bố dượng tỏ ra hòa nhã, hay kể chuyện về thời trẻ của ông, những chuyến đi xa và cả những khó khăn ông từng trải qua. Tôi dần cảm thấy quý mến ông, dù vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng rồi, những hành động kỳ lạ bắt đầu xuất hiện, khiến tôi không thể không chú ý.

bo-duong-1753662852.jpg
Ảnh minh họa

Đó là những đêm khuya, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ. Tôi thường thức muộn để làm việc, và trong không gian tĩnh lặng, tôi nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ phòng bố dượng. Ban đầu, tôi nghĩ ông chỉ đi uống nước hay ra ngoài sân hóng mát. Nhưng tần suất những âm thanh ấy ngày càng nhiều, và kèm theo đó là những tiếng động lạ – như tiếng lật giấy, tiếng thì thầm khe khẽ, và đôi khi là tiếng cười khúc khích. Điều kỳ lạ hơn, mỗi khi tôi ra kiểm tra, ông lại đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, như thể chẳng có gì xảy ra.

Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn. Một đêm, tôi cố tình thức khuya, giả vờ ngủ trong phòng khách để quan sát. Khoảng 1 giờ sáng, bố dượng lặng lẽ rời phòng, tay cầm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Ông ngồi xuống góc phòng, mở hộp và lấy ra một tập giấy. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi thấy ông đọc to những dòng chữ, như đang nói chuyện với ai đó. Tim tôi đập thình thịch, không hiểu ông đang làm gì, nhưng tôi quyết định giữ im lặng, chờ cơ hội tìm hiểu thêm.

Không thể kìm nén sự tò mò, tôi quyết định kiểm tra căn phòng của bố dượng khi ông ra ngoài cùng mẹ một buổi chiều. Trong chiếc hộp gỗ, tôi tìm thấy những lá thư cũ, một vài bức ảnh đen trắng và một cuốn nhật ký đã ngả vàng. Từng trang nhật ký là những dòng chữ viết tay, kể về một người phụ nữ mà ông gọi là "người yêu đầu tiên". Những lá thư, hóa ra, là lời hồi đáp của bà ấy gửi ông từ nhiều năm trước. Nhưng điều khiến tôi sững sờ là dòng chữ cuối cùng trong nhật ký: "Tôi sẽ không ngừng tìm em, dù em đã ở một thế giới khác."

Hóa ra, bố dượng không chỉ đang sống với hiện tại mà còn bị ám ảnh bởi quá khứ. Những đêm khuya, ông đọc lại những lá thư, như thể đang trò chuyện với người phụ nữ ấy. Tôi nhận ra ông không có ý xấu, nhưng nỗi đau mất mát đã khiến ông rơi vào trạng thái gần như mê man mỗi đêm. Tôi vừa thương, vừa sợ, không biết nên đối mặt với sự thật này thế nào.

Tôi quyết định chia sẻ với mẹ. Ban đầu, mẹ cũng bất ngờ, nhưng bà bảo rằng bà đã biết một phần câu chuyện. Mẹ chọn ở bên ông, không chỉ vì tình yêu, mà còn vì muốn giúp ông vượt qua nỗi đau. Tôi học được rằng, đôi khi, những bí mật không phải là sự phản bội, mà là những vết thương sâu sắc mà một người cố giấu kín.

Giờ đây, tôi vẫn chăm sóc bố dượng, nhưng với một trái tim rộng mở hơn. Những đêm khuya, nếu nghe tiếng ông thì thầm, tôi không còn hoảng sợ. Tôi hiểu rằng, trong mỗi con người, luôn có những góc khuất mà chỉ sự thấu hiểu mới có thể chữa lành.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê