Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

"Em gái mưa" nhắn tin hẹn hò, chồng không thanh minh mà lại đổ lỗi ngược khiến tôi đau đớn

Tôi từng nghĩ điều đau đớn nhất là phát hiện chồng ngoại tình. Nhưng không, thứ làm tôi gục ngã lại là cách anh phản ứng khi tôi tổn thương.

Chiều Hà Nội mưa rả rích. Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa quen thuộc, nơi từng là góc nhỏ ấm áp của hai vợ chồng. Nhưng hôm nay, không gian này như đóng băng. Không một lời hỏi han, không một ánh mắt sẻ chia. Người đàn ông tôi từng yêu tha thiết, người cùng tôi gây dựng tổ ấm suốt 5 năm qua, giờ đây lặng lẽ như một bức tường. Lạnh lùng, im ắng, và xa lạ đến đáng sợ.

Tin nhắn định mệnh

Mọi chuyện bắt đầu vào một tối bình thường. Anh đi tắm, để điện thoại trên bàn. Màn hình sáng lên với một tin nhắn Zalo: “Mai mình gặp nhau chỗ cũ anh nhé – Em gái mưa”. Tôi không phải kiểu người hay nghi ngờ hay lén xem điện thoại chồng. Nhưng lần đó, linh cảm mách bảo điều gì đó không ổn. Và rồi, tay tôi run lên khi mở khóa.

Điều tôi thấy không chỉ là một cuộc hẹn. Là hàng loạt tin nhắn ngọt ngào, quan tâm, là những lời "anh nhớ em", là những nỗi hờn dỗi nhẹ nhàng – thứ mà đáng ra chỉ nên tồn tại giữa tôi và anh. Họ gọi nhau “anh – em” như một cặp đôi đang yêu. Tôi ngỡ ngàng, đau đớn, và thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt.

Tôi đợi anh ra khỏi phòng tắm. Tôi không la hét, không làm ầm ĩ. Tôi chỉ đưa điện thoại cho anh với ánh mắt nghẹn lại vì nước mắt. Tôi chờ đợi một lời giải thích, một cái ôm, một sự thành thật, dù chỉ là giả tạo.

1-1753155964.jpg
Ảnh minh họa

Nhưng anh đã chọn im lặng

Anh nhìn qua màn hình điện thoại, rồi nhìn tôi, không hề hoảng loạn hay áy náy. Chỉ có một ánh mắt lạnh lùng đến rợn người.

“Chỉ là bạn bè thôi mà, em làm gì căng thẳng vậy?”, anh nói. Lạnh nhạt và hờ hững.

Tôi cố hỏi: “Bạn bè mà nhắn thế này sao? Nhớ nhau, hẹn gặp chỗ cũ, gọi nhau là anh, em?”

Anh gắt lên: “Sao em tự ý xem điện thoại của anh? Đó là quyền riêng tư!”

Tôi chết lặng. Thay vì giải thích, anh đổ lỗi. Thay vì trấn an tôi, anh khó chịu. Không một câu xin lỗi, không một lời thanh minh. Không có bất kỳ nỗ lực nào để cứu vãn cảm xúc của tôi, hay ít nhất là bảo vệ hình ảnh của chính anh. Đó mới là điều khiến tôi suy sụp.

Tôi ngồi đó khóc nức nở, còn anh thì im lặng. Một sự im lặng tàn nhẫn, khiến mọi thứ sụp đổ không cần tiếng động.

Cái giường lạnh và khoảng cách vô hình

Đêm đó, chúng tôi vẫn nằm trên cùng một chiếc giường. Nhưng xoay lưng lại nhau. Và giữa chúng tôi là một khoảng không lạnh buốt. Tôi không thể nào ngủ nổi. Nước mắt tôi chảy mãi vì biết rằng, thứ đang chết dần không chỉ là tình cảm mà còn là sự tôn trọng, là niềm tin tôi dành cho anh.

Người thứ ba có thể khiến một mối quan hệ rạn vỡ, nhưng chính cách anh chọn đối mặt mới là thứ phá hủy tất cả. Tôi không cần một người chồng hoàn hảo. Nhưng tôi cần một người chồng biết nhận lỗi, biết lắng nghe và quan tâm đến tổn thương của vợ mình.

Tôi cứ nghĩ, nếu anh có lỗi nhưng biết quay đầu, tôi sẽ có thể tha thứ. Nhưng giờ đây, điều duy nhất tôi cảm thấy là bị bỏ rơi trong chính tổ ấm của mình. Mọi điều tôi từng tin tưởng giờ chỉ còn là ảo ảnh. Và tôi phải tự hỏi: tôi sẽ sống tiếp thế nào với cuộc hôn nhân đầy vết nứt này?

Tâm sự của độc giả...

PV (T/h)