Em vợ chưa người yêu bỗng dưng có thai, tôi rùng mình khi cả nhà quay sang nhìn mình rồi hỏi 3 từ lạnh lùng

Khoảnh khắc ấy, tôi như chết đứng. Tim đập thình thịch, tay lạnh toát. Tôi vừa hoang mang vừa phẫn nộ, nhưng cố trấn tĩnh. Tôi nhìn thẳng mọi người: “Bố mẹ nghĩ gì vậy? Con coi em như em gái ruột. Con không bao giờ làm điều bậy bạ”.

Tôi năm nay 33 tuổi, lập gia đình được 4 năm, có một bé trai hơn 2 tuổi. Cuộc sống hôn nhân của tôi và vợ nhìn từ bên ngoài khá êm đềm, ổn định. Vợ tôi là giáo viên, tôi làm nhân viên văn phòng. Chúng tôi sống chung với bố mẹ vợ vì ông bà chỉ có hai người con gái – vợ tôi và cô em út kém 6 tuổi.

Em vợ tôi mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp cao đẳng, chưa đi làm ổn định. Tính nó hiền lành, ít nói, sống khép kín, lại chưa từng có bạn trai. Cả nhà vẫn hay đùa là “gái nhà lành”, “ngọc trong nhà”. Tôi cũng coi nó như em gái ruột, có gì ngon, đẹp là mua cho, thỉnh thoảng còn chở đi mua sắm.

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 3 tháng, khi em vợ bỗng dưng gầy sút, hay mệt mỏi, buồn nôn. Cả nhà nghĩ là ốm vặt, ai ngờ một hôm mẹ vợ dẫn con gái đi khám thì phát hiện… có thai gần 3 tháng. Tin sét đánh ngang tai, ai cũng sốc. Cái sốc thứ hai là khi bác sĩ nói đây là thai bình thường, nghĩa là… không có dấu hiệu bệnh lý, mà là mang thai do quan hệ.

Tối hôm ấy, cả nhà ngồi im phăng phắc. Bố vợ tôi nghiêm giọng hỏi: “Bố mẹ muốn nghe sự thật. Bố của đứa bé là ai?”. Em vợ cúi gằm, nước mắt lã chã, không nói một lời. Vợ tôi ôm lấy em, hỏi dồn dập, nhưng nó chỉ lắc đầu.

Rồi đột nhiên, ánh mắt cả nhà đồng loạt đổ dồn sang tôi. Tôi thấy lạnh sống lưng. Bố vợ trầm giọng nói ba từ: “Có phải anh?”

tam-su-1755139047.jpg
Ảnh minh họa

Khoảnh khắc ấy, tôi như chết đứng. Tim đập thình thịch, tay lạnh toát. Tôi vừa hoang mang vừa phẫn nộ, nhưng cố trấn tĩnh. Tôi nhìn thẳng mọi người: “Bố mẹ nghĩ gì vậy? Con coi em như em gái ruột. Con không bao giờ làm điều bậy bạ”.

Không khí trong nhà nặng như chì. Vợ tôi im lặng, đôi mắt đầy nghi hoặc. Tôi thấy sự tin tưởng trong ánh mắt vợ đã vỡ vụn. Tối đó, tôi ra phòng khách nằm một mình, trằn trọc đến sáng.

Những ngày sau đó, sự lạnh nhạt bủa vây tôi. Cả nhà không ai nói ra, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng họ đang ngầm nghi ngờ. Vợ tôi vẫn làm việc, chăm con, nhưng không còn hỏi han, chuyện trò với tôi như trước. Tôi chủ động bắt chuyện thì nhận lại câu trả lời nhạt nhẽo.

Tôi quyết định phải làm rõ. Một buổi tối, khi chỉ có hai chị em ở nhà, tôi hỏi thẳng em vợ: “Anh không biết em đã xảy ra chuyện gì, nhưng em phải nói thật. Nếu tiếp tục im lặng, cả nhà sẽ nghĩ oan cho anh”. Em run run, nước mắt rơi, nhưng vẫn chỉ nói: “Em xin lỗi anh rể”.

Câu nói ấy càng khiến tôi rối bời. Xin lỗi… vì cái gì? Vì khiến tôi bị nghi ngờ, hay vì thực sự có liên quan đến tôi?

Một tuần sau, khi áp lực trong nhà lên đến đỉnh điểm, sự thật mới được hé lộ. Hóa ra, cách đây vài tháng, em vợ quen một người qua mạng xã hội. Người này hơn em 10 tuổi, làm công trình ở tỉnh khác. Hai người gặp nhau vài lần, trong một chuyến đi chơi, chuyện vượt giới hạn đã xảy ra. Sau đó, người đàn ông kia biến mất, chặn liên lạc. Em vợ xấu hổ, không dám nói với ai.

Nghe đến đây, tôi vừa nhẹ nhõm vừa chua chát. Nhẹ nhõm vì mình đã được minh oan, chua chát vì những ngày qua sống trong ánh mắt nghi ngờ, ngay cả từ người đầu gối tay ấp.

Tôi nói thẳng trước mặt mọi người: “Con hiểu chuyện này khó tin, nhưng con không ngờ chỉ vì em út không nói, cả nhà lại quay sang nghi ngờ con. Con đau lòng lắm”. Bố mẹ vợ im lặng, vợ tôi thì bật khóc. Em út quỳ xuống xin lỗi tôi, nói vì sợ hãi mà để tôi chịu tiếng xấu.

Từ hôm đó, mối quan hệ trong nhà dần trở lại bình thường, nhưng trong lòng tôi vẫn còn vết sẹo. Tôi nhận ra rằng, chỉ một khoảnh khắc im lặng, một lời nói vu vơ, cũng có thể phá vỡ niềm tin đã xây dựng bao năm.

Câu chuyện này tôi kể ra không phải để trách móc, mà để nhắc rằng, trong gia đình, điều quý nhất là sự tin tưởng. Một khi nó đã lung lay, dù sự thật có sáng tỏ, vết nứt vẫn còn đó.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê