Tôi, một người đàn ông 32 tuổi, vốn có cuộc sống bình dị bên vợ và con trai nhỏ. Công việc văn phòng tuy không dư dả nhưng đủ để trang trải. Vậy mà, chỉ vì một phút yếu lòng, tôi đã sa vào mối quan hệ với một người phụ nữ lớn tuổi, giàu có. Chị ấy, người mà tôi gọi là "bồ già", luôn xuất hiện với vẻ ngoài sang trọng, những món quà đắt tiền và lời mời gọi khó cưỡng. Chị nói rằng chỉ cần tôi dành thời gian cho chị, mọi khó khăn tài chính của tôi sẽ được giải quyết.
Tháng trước, chị đề nghị tôi đi cùng chị trong một chuyến công tác kéo dài ba ngày tại một resort sang trọng. "Chỉ cần em ở bên chị, mọi thứ sẽ ổn," chị nói, kèm theo một chiếc đồng hồ hàng hiệu đặt vào tay tôi. Tôi gật đầu, tự nhủ rằng đây chỉ là một giao dịch ngắn ngủi, rằng tôi làm vậy để con trai có thể học trường tốt hơn, để vợ không phải tằn tiện từng đồng. Nhưng tôi đã lầm.

Ba ngày ở resort không phải là kỳ nghỉ như tôi tưởng. Chị ấy đòi hỏi sự phục vụ không ngừng nghỉ, từ những bữa tiệc thâu đêm đến những yêu cầu khiến tôi dần kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi không còn là chính mình, chỉ như một cái máy đáp ứng mọi mong muốn của chị. Những cuộc gọi từ vợ, tôi đều vội vã tắt máy, viện cớ bận công việc. Tôi tự dối lòng rằng mọi thứ sẽ ổn khi tôi trở về với số tiền chị hứa sẽ đưa.
Nhưng khi ngồi trên chuyến xe về nhà, cơ thể tôi rã rời, tâm trí trống rỗng. Tôi chỉ muốn lao về ôm lấy vợ con, muốn kể hết mọi thứ và xin lỗi. Tôi đã sai, sai ngay từ khi nghĩ rằng tiền có thể bù đắp cho những giá trị gia đình mà tôi đang đánh đổi.
Mở cửa bước vào nhà, tôi ngỡ ngàng trước sự tĩnh lặng bất thường. Tiếng ti vi không bật, tiếng con trai bi bô thường ngày cũng không còn. Tôi bước vội vào phòng ngủ, và trái tim như ngừng đập. Trên giường, vợ tôi ôm chặt con trai nhỏ, mắt cô thâm quầng, khuôn mặt hốc hác. Bé con nằm trong vòng tay mẹ, má đỏ bừng vì sốt, hơi thở yếu ớt. Trên bàn là một đống thuốc và khăn ướt, dấu hiệu của những ngày đêm cô đơn chăm con ốm.
"Anh đi đâu cả tuần nay?" Vợ tôi ngẩng lên, giọng nói mệt mỏi nhưng không chút trách móc. Tôi quỳ xuống bên giường, nước mắt trào ra. Tôi muốn kể hết, muốn thú nhận về sai lầm của mình, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Nhìn vợ con, tôi nhận ra mình đã phản bội không chỉ tình yêu mà cả trách nhiệm của một người chồng, người cha.
Những ngày sau đó, tôi dành thời gian chăm sóc con, cố gắng bù đắp cho vợ. Tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với người phụ nữ kia, trả lại những món quà đắt tiền. Số tiền chị đưa, tôi không động đến, chỉ muốn dùng nó để sửa chữa những gì đã vỡ trong gia đình. Nhưng tôi biết, vết thương trong lòng vợ sẽ cần thời gian để lành.
Tôi viết những dòng này như một lời cảnh tỉnh cho chính mình và cho những ai đang đứng trước cám dỗ. Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không bao giờ mua được hạnh phúc gia đình. Cảnh tượng vợ ôm con sốt trên giường sẽ mãi là nỗi đau nhắc nhở tôi về giá trị của những điều giản dị mà tôi suýt đánh mất.
Hãy trân trọng những gì bạn đang có, trước khi mọi thứ trở thành hối tiếc.
Tâm sự của độc giả!