Làm việc cùng sếp mỗi ngày, tôi không ngờ mình lại rơi vào lưới tình với một người đàn ông đã có gia đình

Tôi từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để giữ khoảng cách trong môi trường công sở, nhưng rồi lại vấp ngã khi trái tim rung động trước một người đàn ông có vợ con đề huề. Đó là mối tình vừa ngọt ngào vừa đắng cay, khiến tôi day dứt cho đến tận bây giờ.

Tôi là một cô gái bình thường, tuổi đời chưa đến 30, mới chân ướt chân ráo vào làm việc tại một công ty truyền thông. Ở đó, tôi gặp anh, người sếp trực tiếp, hơn tôi hơn chục tuổi. Anh không chỉ giỏi chuyên môn mà còn điềm đạm, biết cách dẫn dắt, luôn quan tâm đến nhân viên. Với một người mới như tôi, sự tận tình ấy giống như chiếc phao cứu sinh giúp tôi vượt qua những ngày chập chững ban đầu.

Ban đầu, tôi coi anh đơn thuần là một người thầy, một người dẫn dắt đáng kính. Nhưng càng ngày, tôi càng để ý đến ánh mắt, nụ cười và những lần anh ân cần hỏi han. Chỉ cần một câu “em đã ăn trưa chưa” hay “cố gắng lên, anh tin em làm được”, tim tôi lại lỡ nhịp. Trong guồng quay bận rộn của công việc, sự quan tâm ấy trở thành liều thuốc tinh thần khiến tôi thấy mình quan trọng, thấy mình được lắng nghe.

2-1757046296.jpg
Trong guồng quay bận rộn của công việc, sự quan tâm ấy trở thành liều thuốc tinh thần khiến tôi thấy mình quan trọng, thấy mình được lắng nghe. Ảnh minh họa

Tôi biết rõ ranh giới giữa đồng nghiệp và tình cảm cá nhân, nhưng trái tim thì chẳng chịu nghe lý trí. Có những ngày, tôi tự trách bản thân sao lại rung động trước một người đàn ông đã đeo nhẫn cưới, rồi lại yếu lòng khi chỉ cần anh mỉm cười, cả thế giới quanh tôi như sáng bừng lên.

Một lần công ty đi công tác xa, tôi và anh có dịp trò chuyện riêng nhiều hơn. Trong ánh đèn mờ và tiếng nhạc dịu nhẹ của quán cà phê, anh kể về áp lực công việc, về những căng thẳng trong gia đình mà hiếm khi chia sẻ với người khác. Tôi lặng im lắng nghe, và trong giây phút ấy, khoảng cách vô hình như bị xóa nhòa. Tôi không biết từ lúc nào, anh đã trở thành người tôi nghĩ đến mỗi sáng thức dậy, và cả trước khi đi ngủ.

Chúng tôi không bao giờ chính thức gọi tên mối quan hệ. Vẫn là sếp – nhân viên, nhưng những tin nhắn muộn lúc đêm, những cái nhìn trao nhau trong cuộc họp, những lần lặng lẽ đi ăn trưa cùng nhau… tất cả đã nói lên nhiều điều. Tôi biết anh cũng dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt, nhưng cả hai đều im lặng, không ai dám thốt lên lời “anh yêu em” hay “em thích anh”.

Có lẽ chính vì thế mà mối tình này càng khiến tôi ám ảnh. Nó giống như một bí mật chỉ có hai người biết, vừa ngọt ngào, vừa đầy nguy hiểm. Mỗi khi điện thoại anh sáng lên, tôi lại sợ đó là vợ anh gọi. Mỗi khi anh nói bận về sớm, lòng tôi lại chùng xuống, nhắc nhở rằng anh thuộc về một mái ấm khác.

1-1757046363.jpg
Mỗi khi anh nói bận về sớm, lòng tôi lại chùng xuống, nhắc nhở rằng anh thuộc về một mái ấm khác. Ảnh minh họa

Tôi từng tự hỏi, liệu mình có đang phá hoại hạnh phúc gia đình người khác? Liệu tôi có đang biến thành người thứ ba, dù chưa một lần vượt quá giới hạn? Có những đêm, tôi nằm trằn trọc, dằn vặt giữa khát khao được yêu và nỗi sợ mang tội. Tôi đã nhiều lần muốn cắt đứt, giữ lại sự trong sáng của mối quan hệ công việc, nhưng rồi chỉ cần một ánh mắt dịu dàng, tất cả quyết tâm lại tan biến.

Cuối cùng, tôi chọn rời công ty. Ngày nộp đơn xin nghỉ việc, anh nhìn tôi rất lâu, chỉ nói một câu “cảm ơn em vì tất cả”. Tôi không biết trong lời cảm ơn ấy có bao nhiêu tình cảm bị kìm nén, chỉ biết rằng nước mắt tôi đã rơi. Tôi rời đi không phải vì hết yêu, mà vì không đủ can đảm bước tiếp trong một mối tình đầy day dứt.

Đến giờ, đã vài năm trôi qua, tôi vẫn nhớ về anh như một kỷ niệm buồn đẹp. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng trọn vẹn, không phải lúc nào cũng được gọi tên. Có những mối tình, dù khắc cốt ghi tâm, vẫn phải cất giấu trong im lặng. Và có lẽ, chính sự dang dở ấy mới khiến nó day dứt đến vậy.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh