Tôi năm nay 34 tuổi, đã có vợ và một cậu con trai nhỏ lên 5 tuổi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi nhìn từ bên ngoài tưởng chừng yên ấm, nhưng thật ra thời gian gần đây tôi thấy khoảng cách vợ chồng ngày một xa. Tôi bận công việc, cô ấy bận chăm con và quán xuyến nhà cửa. Những cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh chuyện cơm áo, học hành của con. Lâu dần, giữa hai vợ chồng không còn nhiều sự sẻ chia như trước.
Trong lúc đó, tôi tình cờ nhận được tin nhắn của người yêu cũ – Thu. Cô ấy hỏi thăm về cuộc sống hiện tại, kể về những khó khăn trong công việc và chuyện tình cảm lận đận. Ban đầu tôi chỉ trả lời xã giao, nhưng rồi càng nói chuyện, tôi càng thấy đồng cảm. Tôi ngộ nhận đó là sự thấu hiểu mà mình thiếu bấy lâu nay ở gia đình.

Một buổi tối, sau khi bàn với nhau qua điện thoại, tôi quyết định lén vợ ra ngoài gặp Thu để tâm sự. Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê quen thuộc, vừa nhắc chuyện xưa vừa chia sẻ hiện tại. Không hề có ý định vượt quá giới hạn, tôi chỉ nghĩ đơn giản đây là một lần gặp gỡ giải tỏa tâm trạng. Nhưng đúng lúc đó, vợ tôi xuất hiện.
Tôi còn nhớ rõ khoảnh khắc ấy: cánh cửa quán mở ra, vợ tôi đứng sững, ánh mắt lạnh băng. Tôi tái mặt, tim đập loạn nhịp. Cả người như hóa đá, không biết phải giải thích thế nào. Thu cũng bối rối cúi gằm mặt. Bầu không khí căng thẳng đến mức ai ngồi xung quanh cũng phải liếc nhìn.
Tôi cứ nghĩ vợ sẽ nổi trận lôi đình, hoặc ít nhất cũng mắng chửi tôi một trận ngay tại chỗ. Nhưng không, điều xảy ra sau đó mới thật sự khiến tôi run sợ. Vợ tôi không khóc, không cãi vã, mà tiến lại gần bàn chúng tôi, bình thản đến mức rợn người.
Cô ấy nhìn Thu và cất giọng điềm đạm:
“Chị biết không, anh ấy là chồng tôi. Chúng tôi đã bên nhau 7 năm, có một đứa con. Tôi chỉ muốn hỏi, chị gặp anh ấy để tìm lại tình cũ hay để an ủi nhau trong lúc cô đơn?”
Câu hỏi đó khiến Thu sững lại, mặt đỏ bừng, lắp bắp không biết nói gì. Tôi ngồi như ngồi trên đống lửa, chỉ mong mọi chuyện dừng ở đó. Nhưng vợ tôi chưa dừng lại.
Cô ấy tiếp lời, vẫn giữ giọng bình tĩnh:
“Nếu chị thật sự thương anh ấy, xin hãy để anh ấy lo cho gia đình này. Người đàn ông đã có vợ con rồi, không còn là của riêng ai nữa. Tôi mong chị đừng gieo thêm sóng gió.”

Thu gần như bật khóc, lí nhí xin lỗi rồi đứng dậy rời đi. Tôi tưởng rằng vậy là xong, nhưng vợ còn nói một câu cuối, khiến tôi chết lặng:
“Chị yên tâm, tôi không giận chị. Tôi chỉ thất vọng ở anh ấy. Một khi đàn ông không đủ bản lĩnh giữ khoảng cách, thì mới cần người vợ phải nhắc nhở.”
Ba câu nói ấy như ba nhát dao đâm vào lòng tôi. Nó không ồn ào, không dữ dội, nhưng sắc lạnh và sâu cay đến mức tôi không dám ngẩng mặt nhìn ai. Lúc đó, tôi mới hiểu rằng sự im lặng và điềm tĩnh của vợ còn đáng sợ hơn mọi trận cãi vã.
Trên đường về, vợ tôi không nói thêm lời nào. Bầu không khí nặng nề, chỉ nghe tiếng động cơ xe chạy đều đều. Tôi muốn mở lời xin lỗi nhưng cổ họng nghẹn cứng. Về đến nhà, cô ấy chỉ nhẹ nhàng dặn: “Anh nên nghĩ kỹ xem mình cần gì ở cuộc hôn nhân này. Em không muốn con phải lớn lên trong cảnh bố mẹ lạnh nhạt, càng không muốn thành người giữ chồng.”
Đêm đó tôi gần như thức trắng. Tôi nhận ra sự dại dột của mình. Tôi chỉ thiếu kiên nhẫn, thiếu chia sẻ với vợ, nhưng lại tìm sự bù đắp ở một mối quan hệ cũ. Việc gặp lại người yêu xưa vốn chẳng có gì tốt đẹp, lại còn khiến tôi đánh mất niềm tin nơi vợ.
Sau hôm ấy, tôi chủ động nói chuyện thẳng thắn với vợ. Tôi thú nhận lỗi lầm, hứa sẽ cắt đứt liên lạc với Thu. Cô ấy không gắt gỏng, chỉ bảo: “Tin tưởng một lần mất rồi thì rất khó lấy lại. Em sẽ nhìn hành động của anh chứ không nghe lời nữa.”
Lời nói ấy khiến tôi càng day dứt. Tôi biết để cứu vãn hôn nhân này, mình phải thực sự thay đổi: quan tâm nhiều hơn, san sẻ việc nhà, dành thời gian cho vợ con thay vì chỉ mải mê công việc hay tìm kiếm sự đồng cảm bên ngoài.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại buổi tối hôm ấy, tôi vẫn còn rùng mình. Không phải vì bị bắt quả tang, mà vì tôi thấm thía sự bản lĩnh của vợ. Ba câu nói của cô ấy vừa cứng rắn, vừa khoan dung, vừa đầy lý trí. Nó khiến tôi từ một người chồng lạc lối, phải soi lại chính mình.
Tôi chia sẻ câu chuyện này không để biện minh, mà để cảnh tỉnh những người đàn ông giống tôi: đừng bao giờ thử thách lòng tin của vợ bằng việc lén lút gặp gỡ người cũ. Có những sai lầm, một lời xin lỗi không bao giờ đủ để hàn gắn.
Tâm sự của độc giả!