Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Người yêu cũ đến dự đám cưới vô tư ôm chú rể: Cô dâu nói 1 câu khiến đối phương vội vã bỏ về, họ hàng 2 bên ngỡ ngàng

Chẳng ai ngờ, một khoảnh khắc nhỏ trong ngày trọng đại ấy lại trở thành câu chuyện mà tôi sẽ nhớ mãi – câu chuyện về người yêu cũ của chồng tôi và câu nói khiến cô ấy lặng lẽ rời đi.

Đám cưới của tôi diễn ra vào một ngày thu se lạnh, khi nắng vàng nhạt trải dài trên con đường dẫn vào nhà hàng tiệc cưới sang trọng ở trung tâm Hà Nội. Tôi đã hình dung khoảnh khắc ấy hàng trăm lần: chiếc váy cưới trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ của người chồng sắp cưới, và ánh mắt trìu mến của gia đình, bạn bè. Nhưng chẳng ai ngờ, một khoảnh khắc nhỏ trong ngày trọng đại ấy lại trở thành câu chuyện mà tôi sẽ nhớ mãi – câu chuyện về người yêu cũ của chồng tôi và câu nói khiến cô ấy lặng lẽ rời đi.

Tôi và Nam, chồng tôi, đã yêu nhau hơn ba năm trước khi quyết định về chung một nhà. Tình yêu của chúng tôi không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng đủ sâu sắc để cả hai tin rằng mình đã tìm thấy người phù hợp. Nam là người đàn ông ấm áp, chân thành, nhưng anh cũng thẳng thắn chia sẻ về quá khứ. Anh từng có một mối tình kéo dài vài năm với Lan – người yêu cũ của anh. Họ chia tay trong êm đẹp, không oán trách, nhưng tôi biết Lan vẫn giữ liên lạc lẻ tẻ với anh, chủ yếu qua những tin nhắn hỏi thăm xã giao.

Ngày cưới, tôi bận rộn với việc đón khách, chụp ảnh và chuẩn bị cho nghi thức. Trong dòng người chúc phúc, tôi bất ngờ nhìn thấy Lan. Cô ấy diện một chiếc váy đỏ rực rỡ, nổi bật giữa đám đông. Tôi không ngạc nhiên lắm vì Nam có nhắc rằng anh đã mời Lan, xem cô ấy như một người bạn cũ. Tôi mỉm cười chào cô ấy, cố gắng giữ thái độ thoải mái dù trong lòng thoáng chút tò mò. Lan cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi, nhưng ánh mắt cô ấy có gì đó khó nắm bắt.

nguoi-yeu-cu-1750292785.jpg
Ảnh minh họa

Tiệc cưới bắt đầu, không khí rộn ràng với tiếng nhạc và những lời chúc tụng. Khi tôi và Nam đang đứng trên sân khấu để cảm ơn khách mời, Lan bất ngờ tiến đến. Cô ấy bước thẳng đến chỗ Nam, không chút ngần ngại, và ôm chầm lấy anh ngay trước mặt tôi. Cử chỉ ấy không hẳn là thân mật quá mức, nhưng nó kéo dài đủ lâu để khiến mọi người xung quanh ngoảnh nhìn. Một vài ánh mắt tò mò hướng về phía tôi, như muốn xem phản ứng của cô dâu.

Tôi cảm thấy một luồng cảm xúc khó tả trào dâng. Không phải ghen tuông, mà là sự khó chịu vì hành động thiếu tế nhị của Lan. Đây là ngày cưới của tôi, khoảnh khắc mà mọi ánh mắt nên dành cho tôi và Nam, vậy mà cô ấy lại khiến mọi thứ trở nên lệch lạc. Nam, có lẽ cũng bất ngờ, chỉ cười gượng và nhẹ nhàng đẩy Lan ra. Nhưng tôi biết, nếu tôi không làm gì, khoảnh khắc ấy sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người sau tiệc cưới.

Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười thật tươi và bước đến gần Lan. Mọi người vẫn đang nhìn, không khí dường như ngưng đọng. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nam, nhìn thẳng vào mắt Lan và nói, giọng đủ rõ để những người xung quanh nghe thấy: “Cảm ơn chị đã đến chúc phúc cho tụi em. Nhưng chị ơi, hôm nay em là cô dâu, nên để em ôm anh ấy nhiều hơn chút nhé!”.

Câu nói của tôi không nặng nề, không mang tính công kích, nhưng đủ sắc sảo để gửi đi một thông điệp rõ ràng. Đám đông bật cười, một vài người còn vỗ tay, như thể họ đang chờ một phản ứng khéo léo từ cô dâu. Lan thoáng sững sờ, nụ cười trên môi cô ấy cứng lại. Cô ấy lẩm bẩm một câu chúc mừng rồi nhanh chóng quay đi, lấy cớ phải về sớm. Tôi nhìn thấy bóng dáng chiếc váy đỏ ấy dần khuất sau cánh cửa nhà hàng, lòng nhẹ nhõm hơn tôi tưởng.

Sau khi Lan rời đi, tiệc cưới tiếp tục trong không khí vui vẻ. Nam nắm tay tôi, thì thầm lời xin lỗi vì tình huống bất ngờ. Tôi chỉ cười và bảo anh rằng chẳng có gì phải bận tâm. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết khoảnh khắc ấy không chỉ là một tình huống khó xử, mà còn là một bài học về cách ứng xử trong những tình huống nhạy cảm.

Tôi không trách Lan. Có lẽ cô ấy chỉ vô tư, hoặc muốn khẳng định điều gì đó trong lòng mình. Nhưng tôi nhận ra rằng, trong những thời khắc quan trọng, sự tinh tế và khéo léo là cách tốt nhất để giữ vững vị trí của mình. Câu nói của tôi không chỉ khiến Lan rời đi, mà còn giúp tôi khẳng định tình yêu và sự tự tin của mình trong vai trò một người vợ.

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi không còn nghĩ nhiều về khoảnh khắc ấy nữa. Đám cưới đã trôi qua, và tôi với Nam đang bắt đầu hành trình mới của mình. Nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn mỉm cười vì câu nói ấy – một câu nói vừa đủ để bảo vệ hạnh phúc của tôi, mà không làm mất đi sự thanh lịch của một cô dâu.

Cuộc sống hôn nhân, tôi tin, sẽ còn nhiều thử thách hơn thế. Nhưng nếu tôi có thể vượt qua một khoảnh khắc ngượng ngùng như vậy bằng một nụ cười và một câu nói, thì tôi tin mình đủ mạnh mẽ để đối diện với bất kỳ sóng gió nào phía trước. Và có lẽ, đâu đó, Lan cũng đã học được một bài học về sự tinh tế trong cách cư xử.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê