Phát hiện tấm ảnh siêu âm mang tên em gái ruột trong ngăn kéo của chồng và sự thật khiến tôi bật khóc

Phát hiện ảnh siêu âm mang tên em gái trong ngăn kéo chồng, tôi chìm trong nghi ngờ cho đến khi sự thật hé lộ khiến tôi bật khóc vì xúc động.

Ngày ấy, tôi đã mang thai gần 5 tháng. Cả nhà vui mừng, chăm sóc tôi từng chút một, đặc biệt là chồng, người luôn dịu dàng, chu đáo, chiều tôi vô điều kiện. Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy trong ánh mắt anh đôi khi có khoảng trống khó nắm bắt, như đang giấu điều gì.

Một buổi chiều, khi chồng đi làm, tôi dọn dẹp phòng ngủ. Lau đến bàn làm việc của anh, tay tôi chạm phải ngăn kéo khóa lỏng. Kéo nhẹ, tôi thấy bên trong có một phong bì trắng. Linh cảm thôi thúc, tôi mở ra và chết lặng. Đó là ảnh siêu âm thai nhi, với dòng chữ “Tên mẹ: Nguyễn Thảo My”.

Thảo My chính là em gái ruột của tôi. Tim tôi đập loạn, hơi thở nghẹn lại. Tại sao tấm ảnh này lại nằm ở ngăn kéo chồng? Em tôi mang thai từ khi nào? Và… cha đứa bé là ai? Tôi vừa muốn gọi ngay cho My hỏi cho ra lẽ, vừa sợ phải nghe câu trả lời. Đêm ấy, tôi trằn trọc không ngủ, tim như bị bóp nghẹt.

buc-anh-sieu-am-bi-giau-trong-ngan-keo-he-lo-bi-mat-cua-chong-va-em-gai-toi-chatgpt-image-16-29-58-14-thg-8-5-1755163958-674-width780height520-1755273738.png

Phát hiện tấm ảnh siêu âm mang tên em gái ruột trong ngăn kéo của chồng. Ảnh minh họa.

Vài ngày sau, tôi lén theo dõi My. Em vẫn đi làm bình thường, tươi cười, không dấu hiệu gì của người đang mang thai. Có thể đây là ảnh từ quá khứ? Hay là một bí mật chưa từng được nói ra? Cuối cùng, tôi hẹn My ra quán cà phê.

Khi tôi hỏi thẳng: “My… em từng mang thai phải không?”, em im lặng rất lâu, rồi nước mắt rơi. Em kể, gần một năm trước, khi quen một người đàn ông, em phát hiện có thai. Nhưng người đó bỏ rơi em ngay sau khi biết tin. Em suy sụp, không dám nói với bố mẹ. Khi ấy, chồng tôi tình cờ phát hiện và đã giúp đỡ. Anh đưa em đi khám, lo toàn bộ chi phí, khuyên giữ con. Nhưng đến tháng thứ 3, vì sức khỏe yếu và áp lực tinh thần, My mất con.

Tấm ảnh siêu âm là kỷ vật duy nhất. My định vứt đi, nhưng chồng tôi giữ lại, dặn: “Một ngày nào đó, khi em bình yên, hãy nhìn lại và biết mình đã từng mạnh mẽ thế nào.”

Nghe xong, tôi òa khóc. Những ngày qua, tôi đã nghi ngờ, thậm chí sợ hãi, mà không biết rằng anh chỉ lặng lẽ bảo vệ và nâng đỡ em gái tôi.

Tối hôm ấy, tôi về nhà, ôm chồng thật chặt. Anh mỉm cười: “Em biết rồi à?” Tôi gật đầu, nước mắt rơi: “Cảm ơn anh… vì đã bảo vệ em gái em như vậy.” Anh xoa bụng tôi, giọng ấm áp: “Giờ thì, chúng ta hãy chăm lo cho con thật tốt nhé.”

di-cong-tac-xa-ve-nho-vo-giuc-di-ngu-som-co-ay-vua-coi-do-ra-toi-sung-so-cp-i-mi-ci-trong-lo-lng-1752486952-78-width780height520-1755274109.jpg

Từ đó, vợ chồng tôi ngày càng hiểu nhau hơn. Ảnh minh họa.

Từ đó, tôi và My càng gắn bó hơn. Em thường xuyên qua chơi, giúp tôi chuẩn bị đồ sơ sinh, kể chuyện vui để tôi bớt lo. Tôi hiểu rằng, có những điều ta thấy chỉ là một phần của sự thật; đằng sau, có thể là một câu chuyện đầy yêu thương chưa được biết đến.

Giờ đây, tấm ảnh siêu âm ấy vẫn nằm trong album gia đình. Không còn là vết thương, mà là minh chứng cho tình cảm, sự hy sinh và chở che của những người tôi yêu thương. Và tôi tin, con tôi sẽ lớn lên trong một mái nhà ngập tràn tình thương ấy.

Lê Vân (t/h)