Tôi đi đánh ghen nhưng lại ra về trong nước mắt, chỉ vì kẻ thứ ba nói đúng một điều

Tưởng sẽ “dằn mặt” kẻ thứ ba để giành lại chồng, nhưng cuối cùng, tôi lại ra về trong tủi hổ, mang theo một câu hỏi day dứt: phải chăng tôi cũng có lỗi trong cuộc hôn nhân này?

Còn yêu mới ghen

Người ta vẫn nói: “Còn yêu mới ghen”. Tôi tin điều đó. Bởi nếu trái tim tôi đã nguội lạnh, có lẽ tôi đã mặc kệ anh muốn ra sao thì ra. Nhưng vì còn thương, còn hy vọng, còn muốn níu giữ mái ấm mà mình từng dốc hết thanh xuân để vun vén, tôi mới đủ can đảm gạt bỏ lòng tự trọng, tìm đến tận nơi nhân tình của chồng để làm cho ra lẽ.

Tôi bước vào căn phòng trọ nhỏ cuối con ngõ chật chội. Nơi ấy chẳng sang trọng, chẳng có gì đáng ghen tỵ, vậy mà lại đủ sức níu chân người đàn ông của tôi. Cô gái ấy đứng đó, không hoảng loạn, không sợ hãi, ngược lại còn bình thản với đôi mắt sáng lên vẻ tự tin khó hiểu.

Tôi lao vào mắng nhiếc, chất vấn, thậm chí nặng lời. Tôi hỏi tại sao cô ta lại phá hoại gia đình tôi? Tại sao không biết xấu hổ mà cặp kè với một người đàn ông đã có vợ con? Tôi chờ đợi cô ta sẽ khóc lóc, van xin, hoặc chí ít cũng lảng tránh. Nhưng không, cô ấy chỉ đứng im, để tôi trút hết cơn giận dữ đang cháy bỏng trong lòng.

unnamed-36-1757403820.png

Đánh ghen không giúp hôn nhân được cứu vãn, đôi khi chỉ để lại thêm những vết thương lòng. Ảnh minh họa

Câu nói khiến tôi nghẹn đắng

Khi tôi dừng lại, cô ấy mới chậm rãi cất giọng: “Chị à, nếu anh ấy thật sự yêu chị, thương chị thì làm gì có chỗ cho em xen vào? Người giữ được trái tim anh ấy lẽ ra phải là chị, chứ đâu phải em.”

Câu nói ấy như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Đúng, cô ấy sai khi chen ngang, nhưng lời nói kia lại khiến tôi bừng tỉnh. Tôi bỗng nhận ra, bấy lâu nay mình mải giữ cái vỏ bọc gia đình mà quên mất hạnh phúc thực sự nằm ở tình yêu và sự gắn kết.

Tôi cứ nghĩ chỉ cần có con cái, bữa cơm tối, căn nhà chung là đủ để giữ chân một người đàn ông. Nhưng tôi đã sai. Anh rời xa tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Thậm chí, tôi quá mạnh mẽ, quá tự tin, đến mức anh không còn cảm thấy cần che chở hay yêu thương tôi nữa.

Trên đường về, nước mắt rơi lã chã. Tôi không biết nên giận chồng, giận cô gái ấy, hay giận chính mình. Chồng tôi phản bội, điều đó không thể chối cãi. Nhưng câu nói kia khiến tôi phải nhìn lại: phải chăng tôi cũng có phần trách nhiệm trong cuộc hôn nhân đang rạn nứt này? 

tram-cam-sau-sinh-2-1678435772616919613834-0-15-420-687-crop-16784359499031951295708-1679221369660841081479-1757403929.webp

Có những sự thật phũ phàng buộc người phụ nữ phải nhìn lại chính mình thay vì chỉ đổ lỗi cho người khác. Ảnh minh họa

Đánh ghen chẳng giữ được chồng

Người ngoài có thể dễ dàng phán xét: “Kẻ thứ ba thì phải làm căng lên chứ, sao lại bỏ về?”. Nhưng chỉ những ai từng trải qua mới hiểu, đôi khi không phải sự ầm ĩ mới là câu trả lời. Sự thật nằm trong ánh mắt chồng, trong lựa chọn của anh. Và tiếc thay, anh đã không còn chọn tôi.

Tôi không bênh vực kẻ thứ ba, cũng chẳng phủ nhận nỗi đau bị phản bội. Nhưng tôi hiểu ra một điều: đánh ghen chẳng thể khiến đàn ông quay về, càng không thể hàn gắn trái tim đã rạn nứt. Điều duy nhất tôi có thể làm là đối diện với sự thật và tự hỏi mình còn đủ sức níu giữ, hay nên học cách buông tay.

Hôm ấy, tôi ra về không phải vì thua, mà vì hiểu rằng cuộc chiến này vốn dĩ tôi đã mất phần thắng từ lâu.

Đêm đó, tôi nằm thao thức, nghe tiếng thở đều của con bên cạnh mà lòng quặn thắt. Tôi biết, quyết định của mình không chỉ dành cho riêng tôi, mà còn cho những đứa trẻ vô tội. Tha thứ để níu giữ hay buông tay để tự giải thoát – cả hai đều đau đớn.

Tôi chưa có câu trả lời ngay. Nhưng tôi tin, một ngày nào đó, khi đủ bình tâm, tôi sẽ biết mình cần làm gì. Bởi tình yêu có thể phai tàn, nhưng lòng tự trọng của người phụ nữ thì không bao giờ được phép đánh mất.

Và nếu phải đi tiếp một mình, tôi sẽ bước đi thật vững vàng – vì bên cạnh tôi, vẫn còn các con, lý do để tôi mạnh mẽ hơn.

Tâm sự của độc giả

Hạ Vy