Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Tôi lạnh gáy trong lễ cưới khi thấy mẹ chồng nắm chặt tay chồng mình không buông

Tôi từng nghĩ chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau thì mọi khó khăn rồi sẽ vượt qua, kể cả chuyện mẹ chồng nàng dâu. Nhưng ngay trong lễ cưới tôi đã cảm thấy bất an bởi ánh nhìn lạnh lẽo và bàn tay siết chặt đầy chiếm hữu của mẹ chồng.

Tôi và Khải yêu nhau ba năm rồi mới cưới – một mối tình không ồn ào nhưng đủ bền vững để tôi đặt trọn niềm tin vào cuộc hôn nhân này. Anh là người hiền lành, chững chạc, luôn cư xử tử tế, chưa bao giờ khiến tôi buồn lòng. Với tôi, từng ấy là quá đủ cho một khởi đầu bình yên. Tôi cũng lạc quan nghĩ rằng, nếu hai vợ chồng yêu thương nhau thì mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu cũng sẽ chẳng có gì đáng lo ngại.

Nhưng niềm tin ấy bắt đầu lung lay ngay trong chính ngày cưới.

Lễ cưới tổ chức đơn giản nhưng ấm cúng. Khách khứa cười nói rộn ràng. Tôi cũng cười nhiều đến mức mỏi cả miệng, chưa từng cảm thấy mình rạng rỡ đến vậy. Chỉ đến khi bước vào lễ thành hôn, tôi mới có thời gian thực sự để quan sát họ nhà chồng – và đặc biệt là mẹ chồng tôi.

Bà ngồi cạnh Khải, ăn mặc chỉn chu, tóc búi cao, gương mặt được trang điểm kỹ càng. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng không phải là vẻ ngoài nghiêm nghị ấy, mà là cách bà nắm chặt tay con trai suốt buổi lễ, không buông dù chỉ một chút. Bàn tay gầy guộc, những ngón tay khẳng khiu siết lấy tay Khải như thể sợ tôi – người vừa chính thức trở thành vợ anh – sẽ cướp mất con trai bà.

unnamed-60-1754470920.png

Ảnh minh họa.

Trước đó, tôi từng vài lần về nhà Khải, có ấn tượng rằng bác gái là người ít nói nhưng vẫn thân thiện, thậm chí có phần nhẹ nhàng. Nhưng hôm nay, giữa không khí trang trọng của lễ cưới, tôi không hề thấy sự vui vẻ nào trong ánh mắt mẹ chồng. Bà không cười, cũng không nhìn tôi bằng ánh mắt chúc phúc. Chỉ có cái siết tay đầy cảnh giác và ánh nhìn dò xét, lạnh tanh.

Khi người dẫn chương trình mời hai vợ chồng lên sân khấu, Khải khẽ rút tay ra nhưng bà vẫn giữ chặt. Tôi bắt đầu thấy rờn rợn. Trong suốt buổi lễ, tôi liên tục bắt gặp ánh mắt bà hướng về mình, rồi quay sang thì thầm điều gì đó với một người phụ nữ lớn tuổi ngồi cạnh. Mỗi lần như vậy, tim tôi lại đập nhanh hơn, lo lắng đến mức quên cả niềm vui ngày cưới.

Khi tiệc tàn, tôi nhẹ nhàng kể lại cảm giác của mình cho Khải nghe. Anh chỉ cười, bảo: “Mẹ anh tính lo xa, chứ sống rồi em sẽ thấy bà cũng tốt lắm.” Tôi muốn tin điều đó, nhưng khoảnh khắc cuối cùng, khi tôi quay lại sau khi tiễn bạn bè, mẹ chồng vẫn ngồi thẳng lưng, thì thầm điều gì đó với chồng tôi, vẫn ánh mắt ấy kiên quyết và đầy chiếm hữu.

Tôi hiểu rằng, mình không chỉ kết hôn với người đàn ông mình yêu, mà còn bước vào một mối quan hệ không dễ đoán với người mẹ của anh. Và tôi bắt đầu tự hỏi: Phải chăng mình đang cả nghĩ? Hay thật sự có một điều gì đó đang chờ tôi phía sau cánh cửa mang tên “làm dâu”?

Lê Vân (t/h)