Tôi và chồng kết hôn sau ba năm yêu nhau. Cuộc sống hôn nhân khởi đầu khá êm đềm. Nhưng khi tôi mang thai, nhất là bước sang tháng thứ tám, những cảm xúc bắt đầu thay đổi. Tôi thường xuyên mệt mỏi, mất ngủ, và mong mỏi có người bên cạnh, nhất là là chồng, người tôi tin sẽ là chỗ dựa lớn nhất lúc này.
Thế nhưng, càng ngày anh càng ít ở nhà. Sau giờ làm, anh đi thẳng ra sân chơi pickleball. Ngày nào cũng vậy, 9-10 giờ tối anh mới về, mồ hôi nhễ nhại, tắm xong là lăn ra ngủ. Có đêm tôi đau lưng đến mức phải ngồi dựa vào thành giường, nhìn anh ngủ say mà nước mắt rơi. Tôi tự nhủ: “Chắc anh mệt rồi…”.
Đỉnh điểm là chiều cuối tuần nọ, tôi định bụng rủ anh đi mua ít đồ sơ sinh còn thiếu. Vừa ăn cơm xong, anh đã xách vợt đứng dậy: “Hôm nay chơi độ với hội bạn, không vắng được”.
Tôi đứng lặng người, mắt rưng rưng. Trong đầu chỉ nghĩ: “Mình sắp sinh con rồi, mà anh còn nỡ đi chơi?”.
Sự thất vọng kéo theo hoài nghi. Anh thường xuyên ôm điện thoại cười một mình, rồi tắt vội màn hình khi tôi lại gần. Tôi hỏi, anh chỉ cười: “Hội anh em chém gió thôi mà”.
Một đêm, tôi không kiềm chế được. Khi anh ngủ, tôi mở điện thoại của anh. Nhóm chat toàn hình ảnh về pickleball, các clip hướng dẫn kỹ thuật, và những tin nhắn như “Hôm nay có ‘nàng’ đến cổ vũ không đấy?”. Tôi lạnh người. “Nàng” là ai?
Sáng hôm sau, tôi bắt taxi đến sân pickleball. Từ xa, tôi thấy anh đang cười nói rôm rả với một cô gái trẻ dáng người thể thao, tóc buộc cao, gương mặt rạng rỡ. Cô ấy đưa khăn cho anh, nói gì đó khiến anh bật cười. Nụ cười ấy… đã lâu rồi tôi không thấy anh dành cho tôi.
Tôi đứng sau hàng cây, tay đặt lên bụng. Con đạp khẽ như thể cũng cảm nhận được nỗi buồn của mẹ. Tôi không dám lại gần, chỉ lặng lẽ quay về trong nỗi ngổn ngang: “Có phải vì tôi xấu xí, nặng nề mà anh chán không?”.
Tối đó, tôi bật khóc hỏi thẳng: “Cô gái đó là ai?”.
Chồng tôi sững lại, rồi chậm rãi nói: “Là học viên mới. Anh với nhóm có hướng dẫn thêm cho vài người mới tập. Cô ấy hay hỏi nên nói chuyện nhiều hơn. Anh thề là không có gì quá giới hạn”.
Tôi vẫn nghi ngờ. Nhưng hai ngày sau, anh chủ động đưa tôi đến sân chơi. Anh giới thiệu tôi với mọi người, cả cô gái kia. Cô ấy cười tươi, hơi ngại ngùng: “Em nghe anh kể sắp có bé, chúc mừng chị!”. Ánh mắt cô ấy trong trẻo, không có chút gì gọi là tình ý. Tôi thấy nhẹ lòng hơn, nhưng vẫn chưa hết giận.
Ảnh minh họa.
Trên đường về, chồng bất ngờ nắm tay tôi: “Anh xin lỗi vì đã vô tâm. Anh ham chơi thật, nhưng không hề có ý phản bội. Anh chỉ… sợ ở nhà nhìn em mệt mỏi, mà không biết phải giúp sao cho đúng, nên chọn ra ngoài để bớt căng thẳng”.
Tôi lặng người. Từ khi bầu bí, tôi cũng không còn dịu dàng, hay cáu bẳn và ít cười với anh. Có lẽ anh cũng hoang mang, chỉ là không biết cách đối diện.
Cuối tuần sau đó, anh xin nghỉ chơi để đưa tôi đi siêu âm. Lần đầu tiên sau mấy tháng, tôi thấy anh nắm tay tôi trong phòng khám. Khi nghe nhịp tim con, mắt anh rưng rưng.
Tôi vẫn còn buồn. Nhưng có lẽ, sự xuất hiện của con sẽ kéo chúng tôi gần lại. Tôi không dám chắc tương lai sẽ hoàn hảo. Nhưng hiện tại, anh vẫn đang ở đây, bên tôi, bên con. Và với một người sắp làm mẹ như tôi, như thế… đã là đủ để hy vọng.