Tôi từng nghĩ, mình là người đúng trong cuộc ly hôn ấy. Rằng tôi có quyền rời bỏ một người vợ phản bội, một cuộc hôn nhân đầy dối trá. Nhưng giờ đây, khi ngồi lặng bên giường bệnh của mẹ vợ cũ, tôi mới nhận ra, kẻ sai, kẻ nhẫn tâm, kẻ phản bội… lại chính là mình.
Cô ấy – vợ cũ của tôi – vẫn như xưa, lặng lẽ chăm con, mạnh mẽ và kiên cường. Ngày tôi dắt người phụ nữ khác về, cô ấy chỉ im lặng ký đơn ly hôn, không giành quyền nuôi con, cũng không tranh giành tài sản. Tôi vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc tàn nhẫn ấy, khi tôi buông lời cay nghiệt: “Cô đóng kịch giỏi lắm. Đừng tưởng tôi không biết cô bỏ đứa con đó vì ngoại tình.”
Tôi từng nghe người ta xì xào rằng cô gặp lại người yêu cũ. Cuộc gặp ấy có thể tình cờ, nhưng trong cơn ghen tuông và niềm tin đã rạn vỡ, tôi tự kết tội cô ngoại tình, thậm chí nghi ngờ đứa con trong bụng không phải của mình. Đó là lần thứ hai cô mang thai kể từ khi chúng tôi kết hôn.
Thật trớ trêu, tôi lại là người hiểu rõ nhất chuyện tình éo le giữa cô và người cũ. Người đàn ông ấy từng phản bội cô cay đắng, khiến cô tuyệt vọng đến mức muốn kết thúc cuộc đời. Chính tôi là người kéo cô lại, mang cho cô niềm tin để sống tiếp. Vậy mà khi có cơ hội bảo vệ, tôi lại là người đầu tiên quay lưng với cô.
Mãi đến khi mẹ vợ cũ bệnh nặng, bà mới kể cho tôi sự thật mà bao năm qua cô ấy giấu kín. Rằng vì căn bệnh suy thận nặng, cô không thể tiếp tục mang thai. Nhưng cô đã cố, vì mong tôi có thêm một đứa con. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, sợ nếu sinh con ra thì bản thân yếu ớt không đủ sức chăm lo cho cả mẹ chồng, con trai lớn và đứa bé sắp chào đời. Thế nên, cô chọn cách bỏ thai. Lặng lẽ. Đau đớn. Và giấu kín.
Chỉ vì một cuộc gặp vô thưởng vô phạt với người cũ, tôi đã không ngần ngại đổ mọi lỗi lầm lên đầu cô. Tôi rũ bỏ trách nhiệm, rũ bỏ niềm tin và rũ bỏ cả người phụ nữ từng đặt cả tuổi trẻ vào tôi. Trong lòng tôi khi đó, có lẽ cũng đã xuất hiện một bóng hình khác.
Ảnh minh họa.
Mẹ vợ cũ nắm tay tôi, giọng run run: “Con từng là một người con rể tốt. Nhưng Lan rất thiệt thòi. Nó không trách con đâu… Nó không ngoại tình. Chỉ là khi thấy con dứt khoát bỏ đi, nó tuyệt vọng, nên buông tay. Có lẽ nó luôn tự ti về gia cảnh, về sức khỏe. Nó không muốn làm gánh nặng cho con nữa.”
Mỗi lời bà nói như từng nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi chết lặng khi biết sự thật. Lan vẫn sống âm thầm, nuôi con, không đòi chu cấp. Vừa làm mẹ, vừa chống chọi bệnh tật. Trong khi tôi, người từng hứa che chở, lại quay lưng vào lúc cô ấy cần tôi nhất.
Tôi khóc ngất bên giường bệnh của mẹ vợ cũ. Không biết mình còn tư cách gì để xin tha thứ. Cũng không dám đối mặt với con trai, đứa trẻ tôi từng hứa sẽ mang đến một gia đình hạnh phúc.
Sau tang lễ, tôi đến trước nhà vợ cũ. Cô mở cửa, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng không còn là ánh mắt từng chờ đợi.
“Anh biết rồi à?” – cô hỏi khẽ.
Tôi nghẹn ngào gật đầu: “Anh sai rồi… Tha thứ cho anh được không?”
Cô lặng im. Rồi quay mặt đi, giọng bình thản: “Em tha thứ rồi. Anh cứ yên tâm sống tốt.”
Tôi biết mình đến muộn. Người phụ nữ tôi từng yêu thương nhất đã rời khỏi tim tôi, không phải vì cô thay lòng, mà vì tôi đã không tin cô, vào thời khắc cô cần tôi nhất.
Tôi sẽ mang theo nỗi đau này đến hết phần đời còn lại. Không để tự giày vò, mà để nhắc bản thân: Đừng bao giờ phán xét một người phụ nữ khi chưa hiểu hết sự hy sinh thầm lặng của cô ấy.
Vì đôi khi, cái giá của một hiểu lầm… là mất cả một đời yêu thương.