Đêm tân hôn, khoảnh khắc mà bất kỳ cô dâu nào cũng mong chờ, là thời điểm tôi tưởng rằng chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Nhưng với tôi, đêm ấy không chỉ là sự khởi đầu của một hành trình mới bên người chồng yêu thương, mà còn là giây phút tôi nhận được món quà bất ngờ từ bố dượng – ba từ giản dị nhưng khiến tôi bật khóc nức nở.
Tôi lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. Bố mẹ ly hôn khi tôi còn nhỏ, và mẹ tái hôn với một người đàn ông mà ban đầu, tôi không hề có thiện cảm. Bố dượng của tôi, một người đàn ông ít nói, nghiêm nghị, dường như chẳng bao giờ hiểu được những suy nghĩ của một cô bé tuổi teen. Tôi từng nghĩ ông chỉ là người ngoài, một người xuất hiện trong cuộc đời mẹ con tôi như một sự sắp đặt không mong muốn. Tôi giữ khoảng cách, và ông cũng không cố gắng kéo tôi lại gần. Chúng tôi sống chung nhà, nhưng giữa hai người luôn có một bức tường vô hình.
Thế nhưng, thời gian dần thay đổi mọi thứ. Khi tôi lớn hơn, tôi bắt đầu nhận ra những hành động thầm lặng của bố dượng. Ông không giỏi nói lời yêu thương, nhưng luôn có mặt mỗi khi mẹ con tôi cần. Từ việc sửa ống nước trong nhà, đến những lần lặng lẽ đưa tôi đi học khi trời mưa, hay thậm chí là những bữa cơm ông chuẩn bị chu đáo nhưng chẳng bao giờ khoe khoang. Dù vậy, tôi vẫn cứng đầu, vẫn giữ cái tôi của mình, chưa từng mở lòng để gọi ông một tiếng “bố”.

Ngày tôi đính hôn, bố dượng là người bận rộn nhất. Ông lo toan mọi thứ, từ việc chọn nhà hàng, kiểm tra thực đơn, đến việc đích thân đi mời từng khách mời. Tôi thấy ông tất bật, nhưng vẫn nghĩ đó chỉ là trách nhiệm của một người đàn ông trong gia đình. Tôi không để tâm nhiều, cho đến đêm tân hôn định mệnh ấy.
Đêm đó, sau khi tiệc cưới kết thúc, khách khứa ra về, tôi và chồng ngồi lại trong căn phòng tân hôn được trang trí lộng lẫy. Mẹ và bố dượng cũng ở lại để chúc phúc lần cuối trước khi rời đi. Mẹ ôm tôi, nước mắt lấp lánh, dặn dò tôi đủ điều như mọi bà mẹ trên đời. Còn bố dượng, như thường lệ, chỉ đứng phía sau, lặng lẽ nhìn. Tôi nghĩ ông sẽ nói vài câu chúc mừng xã giao, hoặc đơn giản là không nói gì, như cách ông vẫn làm.
Nhưng rồi, ông bước tới, đặt tay lên vai tôi. Ánh mắt ông, lần đầu tiên tôi thấy, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày, mà tràn đầy sự ấm áp. Ông khẽ nói, giọng trầm nhưng rõ ràng: “Bố rất tự hào”. Bốn từ ấy, đơn giản đến mức tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại như một cơn sóng đánh thẳng vào trái tim tôi. Tôi sững sờ, nước mắt trào ra không kiểm soát. Tôi khóc, không phải vì buồn, mà vì một cảm xúc lẫn lộn giữa hạnh phúc, hối hận và biết ơn.
“Bố rất tự hào”. Bốn từ ấy không chỉ là lời chúc phúc, mà còn là sự công nhận, là tình yêu thương mà ông dành cho tôi suốt những năm qua, dù tôi chưa từng đáp lại. Tôi nhận ra rằng, trong lòng ông, tôi không chỉ là con riêng của vợ, mà là con gái thực sự. Những năm tháng tôi giữ khoảng cách, ông vẫn kiên nhẫn, vẫn lặng lẽ yêu thương theo cách của riêng mình. Những lời nói ấy như một lời nhắc nhở rằng, tôi đã may mắn biết bao khi có một người bố dượng như ông.
Đêm đó, tôi ôm ông thật chặt, lần đầu tiên gọi ông là “bố” mà không chút ngượng ngùng. Tôi cảm nhận được vòng tay ông siết lại, như thể ông đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Chồng tôi đứng bên, mỉm cười, và mẹ thì không giấu nổi nước mắt. Đêm tân hôn của tôi không chỉ là sự khởi đầu của một cuộc sống mới, mà còn là ngày tôi thực sự hiểu được giá trị của gia đình, của những yêu thương thầm lặng.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, những lời của bố dượng “Bố rất tự hào” vẫn khiến lòng tôi ấm áp. Nó như một món quà vô giá, không chỉ dành cho đêm tân hôn, mà cho cả hành trình trưởng thành của tôi. Tôi biết ơn bố dượng, người đã dạy tôi rằng tình yêu không cần phải phô trương, mà đôi khi chỉ là những điều giản dị, nhưng chạm đến tận sâu tâm hồn.
Tâm sự của độc giả!