Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Vào nhà nghỉ, bạn trai buột miệng thốt lên 4 từ khi vừa thấy người yêu cởi đồ khiến nữ chính sợ hãi bỏ về

Chỉ vì một câu nói buột miệng, tôi đã khiến khoảnh khắc tưởng chừng lãng mạn biến thành một ký ức khó quên, theo cách chẳng ai mong muốn.

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, khi tôi và Lan, cô bạn gái tôi yêu thương, lần đầu tiên bước vào một nhà nghỉ. Chuyện xảy ra cách đây không lâu, nhưng mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn thấy tim mình đập thình thịch, vừa xấu hổ vừa tiếc nuối. Chỉ vì một câu nói buột miệng, tôi đã khiến khoảnh khắc tưởng chừng lãng mạn biến thành một ký ức khó quên, theo cách chẳng ai mong muốn.

Lan và tôi quen nhau được hơn một năm. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi sinh hoạt câu lạc bộ ở trường đại học. Lan là cô gái dịu dàng, có nụ cười sáng như nắng sớm, và tôi thì bị cuốn hút ngay từ ánh mắt đầu tiên. Tình yêu của chúng tôi lớn dần qua những buổi cà phê, những lần nắm tay dạo phố, và cả những đêm dài nhắn tin tâm sự. Dù đã yêu nhau một thời gian, cả hai vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định, chưa từng đi quá giới hạn. Nhưng rồi, một ngày, chúng tôi quyết định thử "bước thêm một bước" để gần gũi hơn.

Hôm ấy là một buổi chiều cuối tuần, trời Hà Nội se lạnh. Sau khi đi xem phim, Lan rúc vào áo tôi, khẽ nói: "Hay mình tìm chỗ nào nghỉ một chút đi anh." Tôi ngập ngừng, tim đập mạnh, nhưng cũng gật đầu đồng ý. Chúng tôi chọn một nhà nghỉ nhỏ trên phố cổ, nơi có vẻ ngoài kín đáo và không quá đông đúc. Bước vào quầy lễ tân, tôi cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt của cô lễ tân như muốn cười khiến tôi lúng túng. Lan thì nắm chặt tay tôi, mặt đỏ bừng, chẳng dám ngẩng lên.

cach-dua-ban-gai-vao-nha-nghi-2-1752634187.jpg
Ảnh minh họa

Phòng nghỉ sạch sẽ, ánh đèn vàng dịu nhẹ, không gian ấm áp như mời gọi. Tôi và Lan ngồi trên giường, chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng tim đập và không khí ngượng ngùng bao trùm. Rồi Lan đứng dậy, khẽ khàng cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc váy ôm sát cơ thể. Tôi ngẩn người nhìn cô ấy, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại hai chúng tôi. Nhưng rồi, chính khoảnh khắc ấy, tôi đã phá hỏng tất cả.

Khi Lan cởi tiếp chiếc váy, để lộ bộ đồ lót màu trắng tinh khôi, tôi không kìm được mà buột miệng thốt lên: "Trời ơi, nhìn em hay quá!" Câu nói ấy, với tôi, là lời khen ngợi chân thành, xuất phát từ sự ngỡ ngàng và ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của cô ấy. Nhưng tôi đâu ngờ, ba từ ấy lại như một viên đạn bắn thẳng vào trái tim Lan.

Lan sững người, ánh mắt cô ấy thoáng hoảng loạn. Cô vội vàng kéo áo lên che người, giọng run run: "Anh nói gì cơ?" Tôi ngây thơ, còn cố giải thích: "Anh khen em đẹp mà, có gì đâu!" Nhưng càng nói, tôi càng thấy mặt Lan tái đi. Cô không nói thêm lời nào, vội vàng mặc lại quần áo, xách túi và lao ra khỏi phòng. Tôi đứng ngây ra như tượng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Lan rời đi, để lại tôi trong căn phòng trống vắng. Tôi gọi điện, nhắn tin, nhưng cô ấy không trả lời. Mãi đến tối hôm sau, Lan mới nhắn lại một tin dài, giải thích lý do cô bỏ về. Hóa ra, câu nói ấy của tôi, dù là lời khen, lại khiến Lan cảm thấy như bị phán xét, bị nhìn nhận như một vật thể thay vì một người yêu. Với cô, khoảnh khắc ấy đáng lẽ phải là sự thấu hiểu, kết nối, chứ không phải một lời nhận xét khiến cô cảm thấy xấu hổ và thiếu an toàn.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau tin nhắn của Lan. Tôi nhận ra, trong những khoảnh khắc nhạy cảm, lời nói có sức mạnh lớn hơn ta tưởng. Với tôi, đó chỉ là một câu khen ngợi, nhưng với Lan, nó như một lời đánh giá khiến cô cảm thấy bị "phơi bày". Tôi đã vô tình quên mất rằng, trong tình yêu, sự tôn trọng và thấu hiểu phải luôn được đặt lên hàng đầu, đặc biệt trong những giây phút dễ tổn thương.

Sau chuyện đó, tôi và Lan đã dành thời gian để nói chuyện thẳng thắn. Tôi xin lỗi cô ấy, thừa nhận mình đã thiếu tinh tế. Lan cũng chia sẻ rằng cô ấy cần thời gian để vượt qua cảm giác xấu hổ. Chúng tôi đồng ý sẽ không vội vàng, sẽ dành thời gian để hiểu nhau hơn, để xây dựng sự tin tưởng tuyệt đối trước khi tiến xa hơn.

Giờ đây, mỗi khi nhớ lại chuyện ấy, tôi vừa buồn cười vừa tự trách mình. Ba từ tưởng chừng vô hại đã dạy tôi một bài học lớn về sự cẩn trọng trong lời nói và sự thấu hiểu trong tình yêu. Tôi hy vọng câu chuyện này sẽ là một lời nhắc nhở cho các bạn trẻ khác: trong tình yêu, đôi khi không phải điều ta nói, mà là cách nó được hiểu mới là điều quan trọng.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê