Con gái tôi, một bé gái ba tuổi hồn nhiên và đáng yêu, vẫn thường vui vẻ mỗi khi đi học về. Nhưng suốt một tuần gần đây, con trở nên khác lạ. Mỗi lần tôi hỏi về một ngày ở trường, con chỉ cười gượng hoặc lánh sang chủ đề khác. Ban đầu, tôi nghĩ con có lẽ chỉ mệt.
Nhưng rồi tôi nhận ra điều bất thường: con sợ đi vệ sinh. Mỗi lần tôi nhắc nhở, con vội vàng nói: "Con không buồn đi", dù tôi biết rõ con đang cố nhịnh. Mọi chuyện dần trở nên nghiêm trọng hơn. Con bắt đầu nhịn suốt nhiều giờ liền, đôi khi cả ngày không đi vệ sinh. Khi không thể nhịn thêm được nữa, con sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn, gồng mình chịu đựng, nước mắt lăn dài nhưng nhất quyết không chịu vào nhà vệ sinh.

Là một người mẹ, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Một buổi tối, tôi nhẹ nhàng dỗ dành con: "Mẹ giúp con nhé? Mẹ sẽ ở đây với con mà". Con im lặng, cắn môi đầy do dự rồi miễn cưỡng gật đầu. Tôi nhẹ nhàng cởi quần cho con như vẫn làm mỗi ngày. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi sững sờ. Trên da thịt con có những vết bầm tím mờ mờ, một vài vết xước nhỏ mà trước đó tôi chưa từng thấy. Rõ ràng, có điều gì đó đã xảy ra với con mà tôi không hề hay biết. Ngay lúc ấy, con gái tôi bỗng hét lên, gào khóc nức nở và thu người lại, run rẩy như một chiếc lá nhỏ trong cơn gió lớn. Trái tim tôi như vỡ vụn. Tôi ôm con vào lòng, vỗ về con nhưng con vẫn không ngừng khóc.
Tôi cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng tràn ngập lo lắng và hoang mang. Vì sao con lại phản ứng như vậy? Điều gì đã xảy ra với con? Tôi không dám nghĩ tiếp, nhưng nỗi bất an trong lòng khiến tôi gần như nghẹt thở.
Con bỗng khóc thất thanh, thu mình lại run rẩy như một chiếc lá nhỏ trong cơn gió. Trái tim tôi như vỡ vụn. Tôi khóc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để con không càng hoảng loạn.
Sau một lúc dỗ dành, con dần nín khóc, nhưng ánh mắt vẫn còn sợ hãi. Tôi hạ giọng hỏi: "Con có thể nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra không?". Ban đầu con lắc đầu, nhưng rồi, bằng giọng nói run rẩy, con thỏ thẻ những câu đứt quãng. Dù con còn nhỏ, những lời nói non nớt ấy cũng đủ để khiến tôi hiểu rằng con đã phải trải qua điều gì đó đáng sợ. Con nói về một cô giáo trong trường, về việc đi vệ sinh, về cảm giác sợ hãi... Con kể rằng trước đây con từng đi vệ sinh ra quần, khiến một cô giáo cảm thấy phiền phức. Kể từ đó, cô bắt đầu ép con đi vệ sinh đúng giờ cô quy định, dù con không hề muốn. Nếu con kháng cự, cô sẽ la mắng, thậm chí quát lớn đến mức con hoảng sợ. Có lần con khóc, cô còn dọa nếu con kể với ai thì sẽ bị phạt nặng hơn. Từng lời con nói như một nhát dao cứa vào lòng tôi.
Từng lời con nói như những nhát dao cứa vào tim tôi. Con còn quá nhỏ để hiểu hết điều đã xảy ra, nhưng nói bằng giọng run rẩy.
Sáng hôm sau, tôi đến trường, gặp giáo viên và ban giám hiệu. Ban đầu, cô giáo chối báo, nhưng khi những phụ huynh khác bắt đầu nói về những biểu hiện lạ thường của con họ, nhà trường đã vào cuộc. Cuối cùng, cô giáo kia bị đình chỉ công tác để điều tra. Nhà trường cam kết siết chặt việc giám sát, đảm bảo không để chủng kiến bất kì đứa trẻ nào khác phải trải qua điều tương tự.
Tôi biết con sẽ cần thời gian để quên đi nỗi sợ, và tôi cũng cần thời gian để lấy lại niềm tin vào nơi tưởng là an toàn cho con. Nhưng tôi tin, chỉ cần mẹ bên cạnh, con sẽ tìm lại sự hồn nhiên từng có.
Bài viết trên được một người mẹ 32 tuổi, ở Trung Quốc chia sẻ trên tờ 163.com