Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Cả đời sống đề phòng mẹ chồng, đến khi bà bệnh tôi mới biết mình sai

Bao năm sống chung, tôi chỉ thấy khoảng cách và sự lạnh nhạt. Nhưng hóa ra, mẹ chồng tôi vẫn âm thầm yêu thương theo cách riêng – chỉ là tôi chưa từng nhận ra.

Mới về làm dâu, tôi đã nghe người trong họ kháo nhau rằng mẹ chồng tôi “khó tính”, “sát sao từng li từng tí”. Quả thật, sống chung với bà, tôi cảm nhận rõ điều đó. Mẹ chồng để ý từ cái nắp nồi đặt chưa đúng chỗ đến vết dầu mỡ sót lại trên bếp. Bà không to tiếng, cũng chẳng nặng lời, nhưng cái cách bà nhắc nhở – đều đều, lạnh lùng – khiến tôi không khỏi chạnh lòng.

Tôi đã từng nghĩ bà không ưa mình. Những lần nấu ăn, tôi hồi hộp vì không biết món mình làm có vừa miệng bà không. Dọn dẹp nhà, tôi cũng thấy áp lực vì sợ bà lại lặng lẽ kiểm tra sau lưng. Có lần, tôi mệt quá nên cáu gắt với chồng:
– Em nghĩ mẹ không thích em.
Chồng chỉ thở dài:
– Mẹ là vậy. Thương nhiều nhưng không nói ra.

Tôi nghe nhưng không tin. Tôi cứ mang trong lòng cảm giác bị “soi mói”, sống trong một mối quan hệ đầy căng thẳng và đề phòng. Cho đến một ngày, tất cả thay đổi.

con-dau-1751474393.jpg
Ảnh minh họa

Hôm đó, mẹ chồng tôi đột ngột ngã bệnh. Bà bị đột quỵ nhẹ, phải nhập viện. Trong khoảnh khắc bối rối chờ xe cấp cứu, người đầu tiên bà gọi là tôi. Bà nắm tay tôi, thì thào:
– Lấy hộ mẹ cái áo ấm… ở ngăn tủ dưới...

Tôi vội vàng về nhà, lục đúng ngăn tủ bà dặn. Khi mở ra, tôi sững người. Bên trong không chỉ có áo ấm, mà còn là cả một ngăn khăn len tôi từng đan tặng bà trong những dịp Tết, sinh nhật. Tất cả đều được gấp gọn gàng, sạch sẽ, từng chiếc khăn có ghi ngày tháng kèm dòng chữ nhỏ: "Tặng mẹ – của Thảo đan."

Lúc đó, tôi nghẹn lời. Tôi không thể ngờ rằng người phụ nữ mà tôi luôn nghĩ “không ưa mình” lại cất giữ từng món quà vụng về mà tôi trao. Hóa ra, bà chẳng ghét bỏ gì tôi. Chỉ là bà không quen thể hiện. Yêu thương, với bà, là những lần dậy sớm nhóm bếp giúp tôi nấu ăn, là âm thầm lau khô từng chiếc bát khi tôi bận chăm con, là những chiếc khăn cũ kỹ vẫn được cất giữ như kỷ vật.

Từ ngày đó, tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt khác. Tôi không còn khó chịu mỗi lần bà nhắc nhở. Tôi hiểu, đôi khi yêu thương không nhất thiết phải là lời ngọt ngào, mà là sự âm thầm đồng hành, quan tâm – một kiểu yêu mà chỉ có những người từng làm mẹ mới thấm thía.

Và tôi bắt đầu học cách thương lại bà – chậm rãi, dịu dàng và chân thành.

Xuân Vũ (T/H)