Cả nhà chồng coi biệt thự của tôi như resort miễn phí, tôi bật khóc vì quá sức chịu đựng

Sáu năm làm dâu, tôi cố gắng chu toàn hết mọi việc, nhưng đến một ngày, tôi không thể chịu nổi cảnh phải “phục vụ” cả đại gia đình chồng như một nhân viên nhà hàng.

Tôi tên Thúy, 32 tuổi, là nhân viên văn phòng. Tôi kết hôn năm 26 tuổi với chồng – anh Toàn, hiện đã 6 năm nhưng vợ chồng vẫn chưa có con. Anh là người đàn ông giỏi giang, kiếm được nhiều tiền. Hai năm trước, chúng tôi mua được một căn biệt thự liền kề ở ngoại ô, xa trung tâm thành phố.

Chồng tôi mê cây cảnh, chim chóc nên vườn tược được chăm chút rất đẹp. Ngôi nhà nhanh chóng trở thành điểm hẹn của đại gia đình chồng mỗi dịp cuối tuần. Ban đầu, tôi rất vui vì nghĩ đông người thì ấm cúng. Vợ chồng chưa có con, có người đến chơi cũng bớt hiu quạnh.

Tôi lại vốn thích nấu nướng, được khen ngon thì càng phấn khởi. Các cháu còn đùa gọi nhà tôi là “resort cậu Toàn, mợ Thúy”, bảo đến đây sướng hơn đi nghỉ dưỡng 5 sao.

Thế nhưng niềm vui ban đầu dần biến thành áp lực. Gần như tuần nào tôi cũng phải tất bật chợ búa, nấu ăn, dọn dẹp phục vụ cả chục người. Trong khi tôi một mình loay hoay trong bếp, thì chồng thảnh thơi cho chim ăn, nói chuyện với anh em. Chị dâu, chị chồng tranh thủ đi dạo, tập thể dục. Các cháu thì vui đùa ngoài sân. Không ai đả động đến việc phụ giúp tôi.

unnamed-87-1755748437.png

Người phụ nữ mệt mỏi trong căn bếp ngổn ngang sau bữa tiệc gia đình (Ảnh minh họa).

Đỉnh điểm là tuần vừa rồi. Tôi vừa cặm cụi chuẩn bị nồi lẩu, vừa gọi chồng hỗ trợ bê bát đũa. Nhưng cả nhà đang mải hát karaoke, tôi gọi ba lần không ai đáp lời. Ức quá, tôi bật khóc rồi quát lớn: “Mọi người coi tôi là con hầu, người ở à? Tôi không ăn nữa, tự dọn mà ăn với nhau đi.”

Tôi bỏ ra khỏi nhà, vừa đi vừa khóc. Cả tuần bận rộn, ngay cả khi tôi ốm cũng phải gượng nấu ăn, vậy mà sự hy sinh chẳng được coi trọng. Họ bảo “không có mợ mất vui”, nhưng thực chất là không có người phục vụ thì chẳng ai muốn về nữa.

Tối muộn hôm ấy, chồng tôi sang nhà mẹ đẻ đón tôi. Thay vì an ủi, anh trách rằng vì tôi bỏ đi mà cả nhà không ai nuốt nổi cơm, còn bảo:
“Từ giờ, chắc không ai dám xuống nhà mình ăn nữa, em hài lòng chưa?”

Tôi nghe mà nghẹn đắng. Hóa ra, anh chỉ quan tâm đến sự vui vẻ của gia đình anh, chứ chẳng để tâm đến cảm xúc của vợ. Sáu năm qua, tôi cố gắng làm tròn bổn phận dâu con, nhưng đổi lại chỉ là sự coi thường, vô tâm.

Giờ đây, tôi băn khoăn: Có nên tiếp tục xin lỗi, chịu đựng để giữ hòa khí, hay nhân cơ hội này dứt khoát thay đổi, không để gia đình chồng mãi coi mình như “người phục vụ miễn phí”?

Thạch Anh (t/h)