Ba năm trước, tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ bất hạnh nhất thế gian. Cuộc hôn nhân kéo dài 6 năm tưởng chừng bền chặt bỗng sụp đổ chỉ trong vài tháng, khi chồng tôi sa vào vòng tay của một người đàn bà khác.
Anh thay đổi chóng mặt. Từ một người chồng quan tâm, chiều chuộng, anh trở nên cáu gắt, lạnh lùng và tìm mọi cách gây sự với tôi. Những cuộc cãi vã ngày một nhiều hơn, lý do ly hôn được anh đưa ra hết lần này tới lần khác. Tôi khi ấy vừa đau đớn, vừa hoang mang, không hiểu mình đã sai ở đâu.
Đỉnh điểm là hôm anh thẳng thừng nói:
– Anh muốn tự do. Chúng ta không hợp nhau nữa.

Nước mắt tôi chảy dài, nhưng lòng tự trọng mách bảo không thể níu kéo một người đã quay lưng. Vậy là, sau nhiều tháng giằng co, chúng tôi ký vào tờ giấy ly hôn. Ngày cầm quyết định ra tòa, tôi như mất hết phương hướng.
Thời gian đầu, tôi chìm trong những đêm mất ngủ, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh gia đình từng hạnh phúc. Anh thì nhanh chóng công khai nhân tình, đưa nhau đi du lịch, đăng ảnh lên mạng xã hội như muốn thách thức tôi. Bạn bè thương hại, hàng xóm bàn tán, còn tôi chỉ lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau.
Thế nhưng, ông trời vẫn cho tôi một lối đi khác. Tôi quyết định chuyển sang một thành phố mới, xin việc ở công ty xuất nhập khẩu. Môi trường làm việc chuyên nghiệp, đồng nghiệp thân thiện khiến tôi dần tìm lại nụ cười. Tôi tập trung phát triển bản thân, học thêm kỹ năng, ngoại ngữ và nhận thêm các dự án ngoài giờ. Chẳng mấy chốc, tôi được đề bạt lên vị trí quản lý, thu nhập tăng gấp ba so với trước.
Bên cạnh sự nghiệp, tôi còn thay đổi về ngoại hình. Từ một người phụ nữ gầy gò, hay mặc đồ xuề xòa, tôi bắt đầu chăm chút cho bản thân, ăn mặc thanh lịch, tự tin hơn. Mỗi lần soi gương, tôi thấy một phiên bản mới của mình – mạnh mẽ, độc lập và đầy sức sống.

Ba năm trôi qua, tôi gần như quên mất sự tồn tại của chồng cũ. Cho tới một chiều mưa, khi đang đứng đợi taxi trước trung tâm thương mại, tôi nghe thấy tiếng gọi khẽ:
– Em… có phải là Lan không?
Quay lại, tôi nhận ra anh – người từng rời bỏ tôi không chút do dự. Anh khác hẳn so với những hình ảnh sang trọng trước đây: gương mặt tiều tụy, quần áo cũ kỹ, ánh mắt mệt mỏi. Chúng tôi đứng dưới mưa, khoảng lặng kéo dài. Anh chủ động hỏi thăm, giọng pha chút ngập ngừng. Qua vài câu chuyện, tôi biết anh và nhân tình đã chia tay hơn một năm. Công việc của anh không thuận lợi, nợ nần chồng chất, sức khỏe sa sút.
Anh nhìn tôi, có lẽ bất ngờ khi thấy tôi khác xa người phụ nữ yếu đuối ngày xưa. Tôi vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng hoàn toàn bình thản. Không còn oán trách, không còn mong tái hợp – chỉ thấy biết ơn vì những gì đã qua.
Nếu ngày ấy anh không rời bỏ tôi, có lẽ tôi vẫn quẩn quanh trong căn bếp, chật vật với những bữa cơm và lo lắng về vài đồng lương ít ỏi. Chính cú sốc ấy đã buộc tôi thay đổi, trưởng thành và sống cho bản thân nhiều hơn. Giờ đây, tôi có sự nghiệp vững vàng, thu nhập ổn định, những người bạn tốt và cả những chuyến du lịch tự thưởng cho mình.
Cuộc gặp hôm ấy kết thúc bằng một cái bắt tay. Anh nói chúc tôi hạnh phúc, tôi đáp:
– Cảm ơn anh, thật sự tôi đang rất hạnh phúc.
Bước lên taxi, tôi nhìn ra ngoài cửa kính, lòng nhẹ tênh. Tôi nhận ra, đôi khi mất đi không phải là bất hạnh, mà là cơ hội để tìm thấy một phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình. Và tôi – người từng nghĩ mình mất tất cả – giờ thấy may mắn chẳng khác nào trúng số, vì đã thoát khỏi một cuộc hôn nhân không còn tình yêu, để sống một cuộc đời trọn vẹn hơn bao giờ hết.
Tâm sự của độc giả!