Cô dâu tử vong trong đêm tân hôn, tay nắm chặt chiếc chăn: Con trai cay đắng phát hiện thủ phạm chính là mẹ ruột

Tòa án sau đó tuyên phạt mẹ anh 7 năm tù vì tội vô ý làm chết người. Nhưng mọi lời biện hộ “chỉ muốn bế cháu” không thể cứu vãn được sinh mạng đã mất, cũng không xoa dịu được nỗi đau trong lòng Văn Phong.

Sáng mùa thu ở Vũ Hán, sương mù còn chưa tan, Văn Phong đứng lặng trước cửa nhà tang lễ, trong tay nắm chặt mảnh chăn đỏ bị cắt rách. Thô ráp của vải cứa vào lòng bàn tay đau buốt, ánh mắt anh trống rỗng, dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng đêm qua. Mới ngày hôm trước, anh còn dắt tay người yêu mười năm – Lâm Vy – bước vào lễ đường hạnh phúc. Thế nhưng, đêm tân hôn, anh lại tận mắt chứng kiến người vợ mới cưới tắt thở. Nguyên nhân dẫn đến bi kịch ấy lại xuất phát từ chính chiếc chăn đỏ “chúc phúc” do mẹ anh tự tay may tặng.

Tình yêu mười năm và sự phản đối của mẹ

Mười năm trước, Văn Phong gặp Lâm Vy dưới gốc anh đào trong khuôn viên đại học. Hình ảnh cô gái mặc váy trắng, mỉm cười nhặt những cánh hoa rơi đã in sâu vào tâm trí anh. Sau những lần làm việc chung, họ nhanh chóng trở thành đôi.

Khi ra trường, Văn Phong đưa bạn gái về ra mắt. Thế nhưng, mẹ anh chê Lâm Vy có gia cảnh bình thường, lại tỏ ý lo ngại “con bé yếu ớt, sợ khó sinh nở”, kiên quyết phản đối.

tu-vong-1-1758685287.jpg
Khi ra trường, Văn Phong đưa bạn gái về ra mắt. Ảnh minh họa

Không bỏ cuộc, cả hai dọn vào căn phòng trọ chỉ 10m², vừa làm việc vừa cùng nhau khởi nghiệp. Năm năm nỗ lực, họ đã gây dựng được công ty nhỏ, kinh tế dần khởi sắc. Bằng sự dịu dàng và kiên nhẫn, Lâm Vy cũng dần làm mềm lòng mẹ chồng tương lai. Biết bà bị thấp khớp, cô đều đặn nấu thuốc gửi sang; đến sinh nhật, cô chuẩn bị quần áo, quà tặng chu đáo. Cuối cùng, bà mới đồng ý cho đôi trẻ kết hôn.

Đám cưới rực rỡ và món quà định mệnh

Trong tiếng chúc tụng của họ hàng, Lâm Vy mặc váy cưới trắng tinh khôi, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Khi trao nhẫn, Văn Phong thì thầm: “Anh chờ ngày này suốt mười năm”. Cô khẽ đáp: “Mười năm sau, chúng ta vẫn sẽ bên nhau.”

Kết thúc hôn lễ, mẹ Văn Phong trao cho con dâu mới cưới một chiếc chăn đỏ do bà tự tay may:

“Trong chăn có ‘thuốc sinh con’ ông lang bốc, mong sớm cho mẹ bế cháu.”

Hai vợ chồng không mảy may nghi ngờ, coi đó chỉ là tấm lòng của mẹ.

Tối hôm ấy, sau khi uống vài ly rượu, Lâm Vy ngà ngà say. Văn Phong đưa vợ về phòng tân hôn, trải chiếc chăn đỏ mới nhận. Trong không gian tràn ngập hỉ sắc, cả hai đều đầy ắp niềm tin về tương lai.

tu-vong-2-1758685309.jpg
Văn Phong đưa vợ về phòng tân hôn, trải chiếc chăn đỏ mới nhận. Trong không gian tràn ngập hỉ sắc, cả hai đều đầy ắp niềm tin về tương lai. Ảnh minh họa

Bi kịch trong đêm tân hôn

Nửa đêm, Văn Phong choàng tỉnh vì tiếng thở dốc gấp gáp. Anh bàng hoàng thấy Lâm Vy co quắp, mặt tái nhợt, tay bấu chặt lấy góc chăn, hơi thở yếu dần. Anh hoảng loạn gọi cấp cứu nhưng tất cả đã muộn – đôi mắt chứa chan niềm vui của vợ đã vĩnh viễn khép lại.

Bác sĩ kết luận ban đầu: sốc phản vệ, song không tìm ra tác nhân. Nhìn bàn tay vợ vẫn nắm chặt chăn đỏ, Văn Phong chợt rùng mình nghĩ đến món quà của mẹ.

Khi cắt thử một góc chăn, mùi thuốc nồng sực lên, bột trắng rơi vãi. Anh mang đi xét nghiệm và kết quả khiến đất trời sụp đổ: trong đó có loại dược thảo cực hiếm – đúng thành phần mà hồ sơ y tế đã ghi rõ Lâm Vy dị ứng nặng. Đặc biệt, khi kết hợp với rượu, nó gây sốc phản vệ chết người.

Văn Phong đối chất mẹ, đặt bản xét nghiệm lên bàn. Ban đầu bà còn chối, nhưng rồi gục xuống, khóc lạc giọng:

“Là lỗi của mẹ! Mẹ chỉ muốn sớm có cháu. Ông lang bảo thuốc này tốt, mẹ mới khâu vào chăn… Mẹ nào biết sẽ hại chết con bé Vy…”

Gọi cảnh sát đưa mẹ đi

Trước tang thương, Văn Phong quyết định bấm số báo công an. Anh hiểu, dù là mẹ ruột, cũng không thể thoát trách nhiệm cho cái chết của vợ.

Ngày mẹ bị áp giải, bà ngoái lại nhìn con trai, cầu khẩn: “Phong ơi, mẹ sai rồi, mẹ không cố ý…” Anh chỉ lặng lẽ quay đi, nước mắt lăn dài, không dám nhìn lại gương mặt ấy.

Tòa án sau đó tuyên phạt mẹ anh 7 năm tù vì tội vô ý làm chết người. Nhưng mọi lời biện hộ “chỉ muốn bế cháu” không thể cứu vãn được sinh mạng đã mất, cũng không xoa dịu được nỗi đau trong lòng Văn Phong.

Bài học xót xa

Giờ đây, trong căn phòng tân hôn vắng lặng, Văn Phong ngồi lặng nhìn chữ “Hỷ” đỏ chói trên tường, ôm chặt di ảnh vợ. Anh nhớ lại những lần mẹ lấy lý do “quan tâm” để kiểm soát công việc, điện thoại, rồi nay là thảm kịch mang tên “mong có cháu”.

Anh thấm thía: “Lòng tốt” nếu vượt quá giới hạn sẽ trở thành dao nhọn, tình thương nếu không biết tôn trọng ranh giới sẽ chỉ là bi kịch.

Ngoài cửa sổ, gió thu thổi qua, lá vàng rơi xào xạc. Văn Phong khẽ thì thầm với di ảnh:

“Vy à, anh sẽ giữ gìn ký ức của chúng ta. Và anh cũng đã hiểu – từ nay, anh sẽ không để ‘lòng tốt’ trở thành nỗi đau nữa.”

Minh Khuê (theo Sohu)