Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Đêm tân hôn, mẹ chồng nắm tay tôi nói nhỏ một câu, 5 năm sau tôi mới thấm thía

Tôi từng nghĩ mình may mắn khi có mẹ chồng hiền lành, dịu dàng. Nhưng đúng vào đêm tân hôn, bà thì thầm bên tai tôi một câu tưởng như đơn giản mà lại ám ảnh suốt nhiều năm sau. Mãi đến khi sống đủ lâu với chồng, tôi mới hiểu: đó không phải lời cảnh báo… mà là ranh giới.

Người ta thường sợ mẹ chồng xét nét, khó tính. Còn tôi, từng nghĩ mình gặp được “mẹ chồng quốc dân” – dịu dàng, ít nói, luôn cười hiền và không hề can thiệp vào chuyện riêng của con cái.

Tôi và chồng quen nhau hai năm, tình yêu không quá nồng nhiệt nhưng đủ để cả hai thấy an toàn. Gia đình anh khá giả, còn tôi chỉ thuộc dạng thường thường bậc trung. Khi anh cầu hôn, mẹ anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Miễn là các con thật lòng yêu nhau”.

Lúc ấy, tôi thực sự cảm động. Duy chỉ có một khoảnh khắc khiến tôi hơi bối rối: hôm đó, trong lúc anh ra ngoài nghe điện thoại, mẹ chồng quay sang nhìn tôi và nói rất khẽ: “Con yêu nó thật chứ? Đừng để nó khổ thêm lần nữa.”

Tôi không hỏi gì thêm, chỉ nắm tay bà và gật đầu: “Con sẽ không để anh ấy phải khổ”. Tôi nghĩ chắc bà từng chứng kiến con trai trải qua một cuộc tình buồn. Tôi tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh.

Hôn lễ diễn ra ấm cúng, nhiều người khen tôi hiền, khéo léo. Mẹ chồng còn vui vẻ nắm tay tôi suốt buổi chụp ảnh bàn gia tiên. Nhưng điều khiến tôi ám ảnh nhất lại đến vào buổi tối hôm ấy – đêm tân hôn.

Khi mọi khách khứa đã về, tôi vào phòng thay váy, tẩy trang. Vừa mở cửa phòng ngủ, tôi giật mình thấy mẹ chồng đang đứng đó, tay cầm khay nước ấm và một bát trứng gà. Tôi đỏ mặt cảm ơn, định cầm lấy thì bà không buông tay.

Bà nhìn tôi, ánh mắt hoàn toàn khác với ban sáng. Bà cúi sát, thì thầm vào tai tôi, chậm rãi và đầy răn đe: “Nếu con làm gì khiến nó phát điên trở lại… thì đừng trách mẹ.”

unnamed-59-1754469891.png

Ảnh minh họa.

Tôi sững người. Là ẩn dụ thôi… đúng không? Tôi cố tự trấn an như thế. Nhưng đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, không phải vì chuyện vợ chồng, mà vì câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một lời tiên tri đáng sợ.

Năm năm sau, tôi hiểu bà nói đến điều gì.

Chồng tôi yêu tôi, đó là khi anh vui. Còn khi mọi chuyện không đúng ý, anh trở thành một con người khác.

Anh không đánh, không mắng, nhưng sẽ đập đồ, ném điện thoại, nói những câu khiến tôi nghẹt thở. Có lần tôi tự đưa con đi tiêm vì anh bận, anh không giận dữ, không cãi nhau… mà khóa cửa, tắt đèn, ngồi giữa phòng, úp mặt vào gối suốt ba tiếng đồng hồ.

Tôi khóc, anh cười nhẹ: “Em làm anh thấy y như ngày xưa”. Ngày xưa nào? Tôi không biết.

Tôi âm thầm tìm hiểu. Một người bạn cũ của chồng kể, anh từng phải nhập viện vì trầm cảm sau cú sốc tình cảm hồi đại học. Mẹ anh lo lắng tột độ từ dạo đó.

Và tôi đã hiểu… Câu nói trong đêm tân hôn không chỉ là một lời cảnh báo. Đó là ranh giới, một cách kiểm tra âm thầm xem tôi có đủ sức chịu đựng không.

Mẹ chồng tôi không chọn người hiểu, bà chọn người chịu đựng. Người sẽ không phản ứng thái quá, không để con trai bà “khổ thêm lần nữa”.

Tôi đã rùng mình vì câu thì thầm ấy, và càng rùng mình hơn khi nhận ra cứ sống thế này, khéo tôi mới là người phát điên trước anh ấy!