Tôi 31 tuổi, là nhân viên kỹ thuật của một công ty tư nhân, sống khá khép kín, ít giao du. Chuyện tình cảm của tôi trước giờ cũng chẳng có gì đặc biệt. Cho đến khi tôi gặp Mai — người con gái khiến tôi cảm nhận được sự nhẹ nhàng, dịu dàng đúng kiểu người vợ mà tôi hằng mong ước.
Chúng tôi quen nhau qua một nhóm bạn chung. Mai không quá nổi bật nhưng có nụ cười rất duyên. Cô ấy nhỏ nhẹ, lễ phép, cư xử đúng mực. Sau vài lần gặp gỡ, tôi chủ động theo đuổi. Mối quan hệ của chúng tôi diễn ra khá thuận lợi. Sau gần một năm yêu nhau, tôi quyết định cầu hôn.
Gia đình tôi rất ưng Mai. Mẹ tôi từng khen: “Con bé có phúc hậu, lấy về làm vợ là yên tâm”. Còn tôi, càng ngày càng thấy mình may mắn khi tìm được một người vợ dịu dàng, biết điều.
Đám cưới diễn ra ấm cúng, không quá rình rang nhưng đủ để cả hai bên gia đình và bạn bè chúc phúc. Tôi hạnh phúc thực sự khi nghĩ tới tương lai với người vợ lý tưởng của mình.
Thế nhưng, đêm tân hôn — cái đêm mà tôi vẫn tưởng sẽ là khởi đầu ngọt ngào cho cuộc hôn nhân, lại trở thành cơn ác mộng ám ảnh tôi đến tận bây giờ.

Tối hôm ấy, sau khi mọi người ra về, tôi và Mai về phòng. Cô ấy có vẻ ngại ngùng, nói muốn đi tắm trước. Tôi cũng không để ý nhiều, nghĩ có lẽ cô ấy mệt. Khi Mai bước ra với mái tóc ướt và mùi sữa tắm thơm dịu, tôi thấy tim mình đập mạnh. Lần đầu tiên, tôi và cô ấy thực sự gần nhau như vợ chồng.
Tôi nhẹ nhàng giúp cô ấy cởi chiếc váy ngủ. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi chết lặng. Trên lưng Mai, kéo dài từ vai trái xuống sát thắt lưng, là một hình xăm rồng khá lớn. Đó không phải kiểu xăm nghệ thuật tinh tế hay kín đáo. Hình xăm ấy rất "bụi", rất… dữ dằn.
Tôi run tay, lùi lại mấy bước. Mai vội quay lại, nhưng ánh mắt cô ấy không ngạc nhiên, không giật mình, mà lại bình thản đến lạ.
Tôi đứng sững một lúc rồi lắp bắp:
— Hình xăm đó… là sao?
Mai cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
— Em định nói với anh… nhưng lại sợ. Em không nghĩ là anh sẽ phản ứng như vậy.
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ cảm thấy cả căn phòng như tối sầm lại. Trong đầu tôi quay cuồng hàng loạt câu hỏi. Tại sao một cô gái dịu dàng, ngoan hiền như Mai lại có hình xăm như vậy? Cô ấy là ai? Có quá khứ gì mà tôi không biết?
Không chịu nổi cảm giác bủn rủn, tôi lặng lẽ bước ra khỏi phòng, vào phòng khách nằm. Đêm tân hôn — tôi và vợ, mỗi người một nơi.
Sáng hôm sau, Mai ngồi đối diện tôi, nước mắt chực rơi. Cô ấy kể, giọng run run:
— Em từng có quá khứ sai lầm. Khi em 19 tuổi, bị bạn bè rủ rê, sa vào cuộc sống buông thả. Em từng làm nghề đó, đúng… là gái làng chơi. Nhưng em chỉ làm được hơn một năm thì bỏ. Em sợ, em thấy nhục nhã và ghê tởm chính mình. Hình xăm đó là do một người khách bắt xăm, em không muốn nhưng khi ấy em không dám phản kháng. Sau khi thoát ra, em chuyển chỗ ở, đi học nghề và làm lại cuộc đời. Anh là người đầu tiên em yêu thật lòng. Em chưa từng dám nghĩ mình sẽ có một đám cưới.
Nghe đến đó, tôi thực sự bàng hoàng. Trái tim tôi như có thứ gì đó bóp nghẹt. Tôi không ngờ cô ấy lại từng trải qua một quá khứ tăm tối đến vậy. Nhìn Mai vừa nói vừa khóc, tôi không biết nên giận hay thương.
Tôi đã rời khỏi nhà vài hôm để suy nghĩ. Bạn bè bảo tôi điên nếu tiếp tục mối quan hệ này. Bố mẹ tôi thì im lặng, không nói gì khi biết chuyện. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn nhớ ánh mắt của Mai, ánh mắt không hề lừa dối.
Có lẽ, ai cũng từng có sai lầm. Quan trọng là người ta có thay đổi hay không. Tôi không biết mình có đủ bao dung để chấp nhận quá khứ ấy không, nhưng tôi biết — hiện tại, người con gái ấy thực sự muốn sống tử tế.
Và nếu tôi buông tay, cô ấy liệu có còn đủ niềm tin vào sự tử tế mà cô ấy từng tin tưởng nữa hay không?
Tâm sự của độc giả!