Hôm ấy, tôi chuẩn bị kỹ lưỡng như thể đang bước vào một buổi phỏng vấn cho vị trí quan trọng nhất đời mình: làm con dâu nhà người ta. Váy áo chỉn chu, trang điểm nhẹ nhàng, trên tay là túi quà đầy đủ những món mà anh cẩn thận dặn trước: “Bố mẹ anh thích đơn giản, nhưng đừng qua loa.”
Tôi đến với tâm thế vừa hồi hộp, vừa hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp trong lần đầu gặp mặt. Mẹ anh đón tôi bằng nụ cười ấm áp, khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn phần nào. Nhưng khi ánh mắt tôi chạm phải người đàn ông đang ngồi nghiêm nghị ở ghế sofa giữa phòng khách – bố anh – thì không khí bỗng chững lại.
Ông không nói gì. Chỉ nhìn tôi. Ánh mắt ông như chạm đến tận sâu trong tâm khảm tôi – không phải kiểu soi mói, cũng không hẳn là ngạc nhiên – mà là một thứ cảm xúc hỗn độn, khó gọi thành tên.
Tôi lễ phép cúi đầu chào:
– Cháu chào bác ạ.
Ông vẫn nhìn tôi chăm chú, lặng lẽ bước đến gần. Bỗng ông thốt lên, giọng khàn run:
– Trời ơi… giống y như mẹ nó hồi trẻ…

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi thấy ông loạng choạng, tay ôm ngực, rồi ngã quỵ. Cả nhà hốt hoảng. Mọi thứ sau đó như một cơn gió lốc – tiếng gọi xe cấp cứu, tiếng mẹ anh nức nở, còn tôi thì chết lặng, không biết mình đã làm gì sai.
May mắn thay, ông được đưa đến bệnh viện kịp thời. Bác sĩ nói ông bị tụt huyết áp do xúc động mạnh, cộng với tiền sử bệnh tim. Sau khi tình hình ổn định, ông kể lại rằng tôi khiến ông như nhìn thấy người vợ quá cố trở về – mẹ của anh – người đã mất gần hai mươi năm trước. Từ ánh mắt, nụ cười, đến cả dáng điệu, tôi giống bà đến mức khiến ông không kịp phân biệt giữa thực và ký ức.
Tôi không biết nên gọi đó là trùng hợp hay là định mệnh. Chỉ biết rằng, kể từ giây phút ấy, giữa tôi và gia đình anh dường như có một sợi dây vô hình kết nối – vừa gần gũi, vừa thiêng liêng. Bố anh hay nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, và mỗi khi tôi cười, ông lại mỉm cười theo, như thể ký ức một thời được sống lại.
Lần ra mắt đầu tiên, tôi đã tưởng sẽ là một thảm họa. Nhưng hóa ra, đó lại là khởi đầu cho một sự gắn kết sâu xa hơn cả mong đợi. Đôi khi, duyên phận đến trong hình hài của một ký ức chưa bao giờ nguôi.
Độc giả tâm sự!