Tôi kết hôn đã được năm năm, sống chung với bố chồng trong một căn nhà ở ngoại thành Hà Nội. Bố chồng tôi, ông Tâm, là một người hiền lành, ít nói, nhưng từ khi mẹ chồng qua đời, ông dường như trở nên khép kín hơn. Ông thường ở trong phòng riêng, thỉnh thoảng ra sân chăm cây hoặc đi bộ loanh quanh khu phố. Tôi không để ý nhiều, nhưng gần đây, tôi bắt đầu nhận thấy những hành động kỳ lạ. Ông hay ra ngoài vào buổi tối, mang theo một túi nhỏ và trở về rất muộn. Có lần, tôi nghe tiếng ông nói chuyện điện thoại, giọng trầm thấp, bí mật. Tính tôi vốn cẩn thận, nên những điều này khiến tôi không khỏi tò mò, thậm chí là nghi ngờ.
Chồng tôi, anh Hùng, là người bận rộn, thường xuyên đi công tác xa nhà. Anh bảo tôi đừng nghĩ ngợi nhiều, rằng bố chỉ đang già đi và có những thói quen riêng. Nhưng sự tò mò trong tôi cứ lớn dần. Tôi tự hỏi: “Liệu bố có đang giấu điều gì không? Có phải ông đang gặp vấn đề gì mà không muốn chia sẻ?” Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định làm một việc mà giờ nghĩ lại, tôi thực sự hối hận: lắp camera trong nhà.
Tôi chọn một góc khuất ở phòng khách, nơi có thể quan sát được hành lang dẫn đến phòng bố chồng. Camera nhỏ gọn, dễ dàng giấu kín, và tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp tôi hiểu rõ hơn về những hành động của ông. Tôi tự nhủ, nếu không có gì bất thường, tôi sẽ tháo nó ra ngay. Nhưng tôi không ngờ, chính chiếc camera ấy lại mở ra một bí mật khiến tôi bàng hoàng.

Những ngày đầu, camera không ghi lại điều gì đặc biệt. Bố chồng tôi vẫn sinh hoạt bình thường: tưới cây, đọc báo, xem tivi. Nhưng đến đêm thứ ba, tôi gần như chết lặng khi xem lại đoạn ghi hình. Khoảng 11 giờ đêm, khi cả nhà đã ngủ, bố chồng lặng lẽ mở cửa phòng, mang theo chiếc túi nhỏ quen thuộc. Ông đi ra sân sau, nơi có một góc khuất mà tôi không thể thấy rõ qua camera. Tôi nghĩ ông sẽ trở lại ngay, nhưng ông ở đó rất lâu, gần một tiếng đồng hồ. Khi quay lại, tôi nhận ra tay ông cầm một vật gì đó lấp lánh, giống như một chiếc hộp nhỏ. Ông cẩn thận cất nó vào tủ trong phòng, rồi khóa lại.
Tôi không thể kìm được sự tò mò. Bí mật gì mà bố phải làm vào đêm khuya như vậy? Tôi quyết định kiểm tra kỹ hơn. Đêm hôm sau, tôi giả vờ đi ngủ sớm, nhưng thực chất là ngồi trước màn hình máy tính, theo dõi từng động thái của ông. Lần này, camera ghi lại cảnh ông lấy từ trong túi ra một tập giấy, và tôi gần như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy những dòng chữ trên đó. Dù hình ảnh không quá rõ, tôi vẫn nhận ra đó là những lá thư tay, nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy cảm xúc. Ông ngồi đọc từng lá thư, đôi vai run run, và tôi thấy ông lau nước mắt.
Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Hành động của tôi, dù xuất phát từ sự lo lắng, lại đang xâm phạm vào những góc riêng tư nhất của bố. Nhưng tôi vẫn không dừng lại. Tôi muốn biết rõ hơn. Tôi quyết định kiểm tra chiếc hộp mà ông cất trong tủ khi ông ra ngoài vào sáng hôm sau. Và đó là lúc tôi phát hiện ra bí mật động trời.
Trong chiếc hộp nhỏ, tôi tìm thấy những lá thư mà mẹ chồng tôi viết cho ông trước khi qua đời. Những lá thư đầy yêu thương, chứa đựng những lời nhắn nhủ cuối cùng của mẹ dành cho bố và cả gia đình. Mẹ viết về những ước mơ dang dở, về tình yêu dành cho bố, và cả những lời xin lỗi vì đã không thể ở lại lâu hơn. Trong một lá thư, mẹ nhắc đến tôi, khuyên bố hãy đối xử tốt với con dâu, vì “con bé là người tốt, chỉ là đôi khi hơi nóng vội”. Đọc đến đây, tôi bật khóc. Hóa ra, những đêm khuya ấy, bố chỉ đang sống lại những kỷ niệm với mẹ, giữ gìn những ký ức quý giá mà ông không muốn chia sẻ với ai.
Tôi nhận ra mình đã sai. Sự nghi ngờ của tôi đã khiến tôi xâm phạm vào nỗi đau riêng của bố. Tôi vội vàng tháo chiếc camera xuống, xóa hết những đoạn ghi hình, và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ làm điều gì tương tự nữa. Tôi cũng quyết định không nói với bố về việc này, nhưng tôi đã chủ động gần gũi ông hơn, trò chuyện nhiều hơn, và cố gắng bù đắp cho những sai lầm của mình.
Câu chuyện này là một bài học lớn cho tôi. Trong cuộc sống, đôi khi sự tò mò và nghi ngờ có thể dẫn chúng ta đến những hành động thiếu suy nghĩ. Lòng tin và sự thấu hiểu mới là điều gắn kết gia đình. Tôi nhận ra rằng, thay vì tìm cách kiểm soát hay nghi ngờ, tôi nên dành thời gian để lắng nghe và chia sẻ với bố chồng. Những bí mật, đôi khi, không phải là điều xấu xa, mà chỉ là những góc riêng tư mà mỗi người đều có quyền giữ cho riêng mình.
Giờ đây, mỗi lần nhìn thấy bố chồng lặng lẽ ngồi ở góc sân, tôi không còn nghĩ đến những nghi ngờ cũ. Thay vào đó, tôi thấy một người đàn ông đang trân trọng những kỷ niệm đẹp, và tôi tự nhủ sẽ cố gắng để trở thành một người con dâu tốt hơn, như lời mẹ chồng đã gửi gắm.
Tâm sự của độc giả!