Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Lời thú nhận của mẹ chồng trên giường bệnh khiến con dâu rụng rời, quá khứ tồi tệ của chồng bị vạch trần

Nhưng tất cả niềm tin ấy đã vỡ vụn chỉ trong một buổi chiều u ám – khi mẹ chồng tôi, trong những ngày cuối đời, đã thú nhận một bí mật khiến tôi như rơi vào vực thẳm.

Tôi đã từng tin rằng mình là người phụ nữ may mắn. Có một người chồng giỏi giang, một gia đình chồng tử tế, và những năm tháng hôn nhân tương đối êm đềm. Nhưng tất cả niềm tin ấy đã vỡ vụn chỉ trong một buổi chiều u ám – khi mẹ chồng tôi, trong những ngày cuối đời, đã thú nhận một bí mật khiến tôi như rơi vào vực thẳm.

Cuộc sống tưởng như bình lặng

Tôi và chồng quen nhau qua một người bạn chung. Anh là người đàn ông điềm đạm, nói năng chừng mực, có công việc ổn định và cư xử rất chừng mực. Khi cưới, tôi được mẹ chồng tiếp nhận khá nhẹ nhàng. Dù không quá thân thiết, nhưng bà chưa từng tỏ thái độ khó chịu hay gây khó dễ cho tôi. Điều đó khiến tôi càng thêm trân trọng mái ấm mình đang có.

Những năm đầu hôn nhân, chúng tôi gặp không ít khó khăn tài chính, nhưng tôi và chồng cùng nhau vượt qua. Anh luôn là người chồng mẫu mực trong mắt tôi: không rượu chè, không cờ bạc, chưa bao giờ có biểu hiện phản bội. Mỗi lần ai đó nói với tôi rằng “đàn ông tốt không còn nhiều”, tôi đều tự hào nghĩ đến chồng mình.

Mẹ chồng đổ bệnh, tôi là người kề cận

Năm ngoái, mẹ chồng tôi phát hiện mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Chồng tôi vì công việc bận rộn, phần lớn thời gian chăm sóc bà thuộc về tôi. Ngày nào tôi cũng vào viện, bón từng thìa cháo, thay khăn, nói chuyện với bà cho khuây khỏa. Những lúc ấy, bà nhìn tôi trìu mến, nắm tay tôi rất chặt.

Tôi nghĩ, có lẽ sau bao năm làm dâu, cuối cùng tôi cũng được mẹ chồng thực sự thương như con gái.

Nhưng rồi… điều tôi không ngờ nhất lại đến.

me-chong-con-dau-1750234145.jpg
Ảnh minh họa

Lời thú nhận khiến tôi nghẹt thở

Hôm ấy, bệnh tình của bà có vẻ xấu đi. Tôi đến viện sớm hơn mọi ngày. Khi chỉ còn hai mẹ con trong phòng, mẹ chồng gọi tôi lại, nói rằng bà có điều muốn nói trước khi quá muộn.

Bà nghẹn ngào nắm lấy tay tôi, mắt ngân ngấn nước:

“Con là người con dâu tốt, mẹ biết ơn con nhiều lắm. Nhưng mẹ không thể ra đi khi trong lòng vẫn còn giấu một điều.”

Tôi chưa kịp hỏi thì bà nói tiếp:

“Hôn nhân của con… không giống như con vẫn nghĩ đâu. Người mà con gọi là chồng… nó từng phản bội con. Năm thứ ba sau cưới, nó có qua lại với một người phụ nữ khác, suýt nữa thì bỏ con. Chính mẹ là người ngăn nó lại.”

Tôi chết lặng. Tai ù đi. Cả thế giới như sụp đổ trước mặt.

Tôi lắp bắp hỏi lại, không tin vào tai mình. Nhưng bà kể từng chi tiết – cái cách chồng tôi rối bời khi bị phát hiện, cách mẹ chồng tôi đã quỳ xuống trước mặt anh, cầu xin anh giữ gia đình, vì “vợ con không có lỗi”.

Bà kể, lúc đó tôi đang mang thai bé đầu. Anh không dám thú nhận vì sợ tôi sinh non. Sau đó, anh dần cắt đứt, quay về làm người chồng “đúng chuẩn”.

Mọi thứ sụp đổ trong tôi

Tôi trở về nhà với tâm trạng hoang mang, đau đớn, phẫn uất. Cảm giác bị lừa dối âm ỉ trong từng hơi thở. Những năm tháng tôi cố gắng vun đắp, những lần tôi nghĩ anh “hi sinh vì gia đình”, giờ đây như những thước phim bị tua ngược – sai sự thật, méo mó và đầy lừa lọc.

Tôi nhìn chồng mà không biết phải đối mặt thế nào. Anh vẫn ân cần, vẫn gọi tôi là “em yêu”, vẫn hôn lên trán tôi mỗi tối như thể chưa từng có gì xảy ra.

Tôi không nói ra lời thú nhận của mẹ chồng. Tôi cần thời gian để hiểu: tha thứ hay buông tay? Bởi tôi không chỉ tổn thương vì một lần phản bội, mà vì anh đã giấu giếm, sống bên tôi với một “sự thật nửa vời” suốt hơn 10 năm.

Sự thật đôi khi tàn nhẫn, nhưng cần thiết

Tôi từng đọc đâu đó rằng: Sự thật có thể làm tổn thương bạn trong chốc lát, nhưng lời nói dối sẽ hủy hoại bạn cả đời. Có lẽ, mẹ chồng tôi đã chọn đúng thời điểm để giải thoát chính bà – và giải thoát tôi – khỏi cái vỏ bọc tưởng chừng hoàn hảo.

Dù đau, nhưng tôi biết ơn bà vì đã nói thật. Giờ đây, tôi cần thời gian để lắng lại, để tự hỏi bản thân: nếu anh ấy đã từng phản bội, nhưng từ đó trở đi sống tử tế, có đáng được tha thứ?

Tôi vẫn chưa có câu trả lời dứt khoát cho hôn nhân của mình. Nhưng tôi đã thôi ảo tưởng. Thay vào đó, tôi học cách nhìn thẳng vào sự thật, dù nó phũ phàng. Bởi một cuộc hôn nhân thật sự không chỉ cần tình yêu, mà còn cần lòng trung thực – và dũng khí để đối diện với quá khứ.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê