Tôi lấy chồng năm 29 tuổi, không quá sớm cũng chẳng quá muộn. Sau đám cưới, hai vợ chồng quyết định sống chung với bố mẹ chồng ở Hà Nội để tiết kiệm chi phí.
Mẹ chồng tôi là người ít nói, lạnh lùng, không xét nét nhưng cũng chưa từng thể hiện sự gần gũi hay quan tâm. Bà không hỏi tôi thích ăn gì, có mệt không, công việc ra sao. Làm dâu chưa đầy một tuần, tôi đã linh cảm rằng mối quan hệ này sẽ không êm đềm. Mọi thứ giữa tôi và bà đều lặng thinh đến mức ngột ngạt.
Áp lực thực sự bắt đầu từ năm thứ hai của cuộc hôn nhân. Họ hàng, hàng xóm rỉ tai mẹ chồng:
– “Cưới lâu thế mà chưa thấy gì à bà?”
– “Thử đưa đi khám xem có vấn đề gì không?”
– “Con dâu giờ khéo ăn chơi, chẳng thiết sinh nở đâu…”
Tôi nghe hết, không sót một lời nào. Có những hôm về phòng, chỉ vì một câu tưởng chừng vô hại: “Sao chưa có tin vui?”, tôi đã bật khóc không kìm được.
Chồng tôi thương vợ, luôn bênh vực, nói rằng cả hai còn muốn ổn định kinh tế, chuyện con cái chưa cần vội. Nhưng tôi hiểu, anh cũng bắt đầu mỏi mệt. Và mẹ chồng tôi, bà vẫn giữ thái độ im lặng, không thúc giục, không dò hỏi, nhưng chính sự lặng im đó khiến tôi thấy nghẹt thở hơn cả trăm lời thúc ép.
Ảnh minh họa.
Một buổi chiều đi làm về sớm, tôi xuống bếp lấy đá thì thấy cánh tủ lạnh mở không kín. Vừa định đóng lại thì ánh mắt tôi vô tình chạm vào ngăn kéo dưới cùng, nơi thường chẳng ai để ý tới.
Có một túi nhỏ được buộc gọn gàng, trong đó là những gói thuốc bọc bằng giấy báo. Trên mỗi gói có ghi chú nắn nót bằng tay:
– “Cách sắc...”
– “Ngày lẻ uống...”
– “Kiêng ăn đồ tanh...”
Và đặc biệt, tất cả đều có một dòng chữ nhỏ ở cuối: “Cho con dâu.”
Tay tôi run lên khi mở từng gói thuốc. Là thuốc nam, mùi cỏ khô, mùi đất, mùi lá cây. Có cả một tờ giấy liệt kê hướng dẫn uống. Tôi không hiểu hết, nhưng đủ để biết đây là bài thuốc hỗ trợ sinh sản.
Tối hôm đó, tôi mang thuốc lên, hỏi mẹ chồng: “Mẹ… sao mẹ không đưa con uống?”
Bà nhìn tôi, hơi khựng lại, rồi đáp bằng một giọng rất nhỏ: “Mẹ sợ con nghĩ mẹ ép sinh con nên không dám nói gì. Mẹ chỉ nghĩ… nếu con muốn… thì mẹ có thể giúp gì thì giúp.”
Tôi không kìm được nước mắt. Suốt hai năm qua, tôi cứ tưởng mẹ chồng không quan tâm. Nhưng thì ra, bà vẫn âm thầm tìm thầy, tìm thuốc, sợ làm tôi tổn thương nên giấu nhẹm mọi thứ.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu uống thuốc mẹ đưa. Không phải vì áp lực có con, mà vì tôi biết: tình thương có thể đến theo cách lặng lẽ nhất, từ người mà ta từng hiểu lầm nhiều nhất.
Giữa thế giới đầy định kiến với phụ nữ chậm con, tôi biết ơn vì mẹ chồng không chọn trở thành người gây áp lực, mà chọn làm chỗ dựa thầm lặng và bao dung. Một tình thương không lời, nhưng đủ khiến trái tim tôi dịu lại, từng chút một.