Ngoại tình bị bố chồng bắt quả tang, tôi run rẩy cầu xin và ông chỉ đưa ra một yêu cầu khiến tôi bật khóc

Có những sai lầm trong đời người phụ nữ không thể quay ngược thời gian. Nhưng chính khoảnh khắc tưởng chừng tăm tối nhất, tôi lại được trao một cơ hội để thay đổi, cơ hội đến từ bố chồng, người mà tôi chưa từng nghĩ sẽ là người cứu rỗi cuộc hôn nhân của mình.

Ai cũng nghĩ tôi có một cuộc sống viên mãn. Tôi có chồng làm kỹ sư xây dựng, đi sớm về khuya để lo cho vợ con, có đứa con trai đang tuổi tiểu học lanh lợi, ngoan ngoãn, và có cả bố chồng nổi tiếng nghiêm khắc nhưng thương con cháu hết mực. Ông là người gương mẫu, luôn giữ nề nếp gia phong, đôi khi còn giúp tôi đưa đón cháu đi học hoặc phụ việc nhà.

Nhưng phía sau bức tranh hạnh phúc đó, tôi vẫn thấy thiếu vắng một điều gì. Chồng tôi quá bận rộn, hiếm khi chia sẻ cùng vợ. Tôi ngày ngày quẩn quanh trong nhà, cô đơn và trống rỗng.

Rồi một người đàn ông khác xuất hiện. Anh là đối tác cũ của công ty, thỉnh thoảng ghé qua nhà tôi lấy giấy tờ khi chồng đi công tác. Anh lịch thiệp, ăn nói khéo léo, luôn biết cách khiến tôi cảm thấy mình được lắng nghe. Sự quan tâm tinh tế ấy khơi lại trong tôi cảm giác được trân trọng, được là phụ nữ theo đúng nghĩa. Tôi biết mình đang bước sai, nhưng lại tự dối lòng rằng đó chỉ là những cuộc trò chuyện vô hại.

Thế rồi, mọi chuyện đi xa hơn. Tôi lén lút gặp anh, lén lút nhắn tin. Tôi vừa run sợ, vừa say mê trong những giây phút vụng trộm ấy.

1-1757047710.jpg
Thế rồi, mọi chuyện đi xa hơn. Tôi lén lút gặp anh, lén lút nhắn tin. Tôi vừa run sợ, vừa say mê trong những giây phút vụng trộm ấy. Ảnh minh họa

Một tối, sau khi trở về từ cuộc hẹn lén lút, tôi bất ngờ nhìn thấy bóng bố chồng đứng ngay cửa sân. Ánh mắt nghiêm nghị của ông khiến tôi chết lặng. Tôi lắp bắp tìm cách biện minh nhưng chẳng nói nổi câu nào.

Ông không quát tháo, chỉ nhìn tôi lâu đến mức khiến tôi nghẹt thở. Tôi quỳ xuống, van xin ông đừng nói với chồng, bởi tôi biết chỉ cần sự thật lộ ra, gia đình tôi sẽ tan nát. Ông lặng lẽ quay người vào nhà, để lại tôi với cảm giác tội lỗi dồn dập.

Từ đêm ấy, không khí trong nhà nặng nề hẳn. Ông không nói nhiều, nhưng ánh mắt ông mỗi lần nhìn tôi như nhắc nhở rằng tôi đã phản bội niềm tin của gia đình. Tôi sống trong dằn vặt, đến mức nhiều đêm ôm con mà nước mắt trào ra.

Cuối cùng, tôi quyết định phải đối mặt. Tôi đến gặp riêng ông, cúi đầu xin lỗi và cầu xin ông giữ bí mật này, mong gia đình không rơi vào cảnh đổ vỡ.

Ông im lặng một lúc lâu rồi đứng dậy, bước vào phòng ngủ, quay lại nhìn tôi và nói: “Đi theo bố”. Tim tôi đập thình thịch. Tôi đã nghĩ đến những điều tồi tệ nhất.

Nhưng khi bước vào, ông không trách mắng, cũng không làm điều gì ghê gớm như tôi tưởng. Ông lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ. Trong hộp là cuốn sổ nhật ký dày cộp và vài tấm ảnh đã ố vàng. Ông đặt vào tay tôi, giọng trầm xuống:

“Con đọc đi”.

Từng trang giấy run rẩy hiện ra trước mắt tôi. Ông ghi lại những ngày chồng tôi làm việc đến kiệt sức để lo cho gia đình, những lần chúng tôi cãi vã khiến ông buồn, cả những lần ông thấy chúng tôi cười nói bên mâm cơm khiến ông hạnh phúc. Và xen lẫn trong đó là những dòng chữ nguệch ngoạc, ghi lại sự thay đổi của tôi từ khi bắt đầu lạc lối.

Tôi bật khóc. Tôi chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông khô khan như ông lại để tâm và lưu giữ từng khoảnh khắc như thế.

2-1757047799.jpg
Tôi bật khóc. Tôi chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông khô khan như ông lại để tâm và lưu giữ từng khoảnh khắc như thế. Ảnh minh họa

Đặt tay lên cuốn sổ, ông nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Điều kiện duy nhất của bố là từ nay con hãy sống xứng đáng với những gì thằng Nam (chồng tôi) đã hy sinh. Đừng bao giờ làm tổn thương nó nữa. Con trai bố xứng đáng được bình yên, và cháu nội của bố xứng đáng có một người mẹ làm gương”.

Đêm đó, tôi thức trắng. Những dòng chữ của bố chồng như cứa vào tim tôi. Tôi quyết định xóa toàn bộ liên lạc với người đàn ông kia, chấm dứt mối quan hệ sai trái. Tôi bắt đầu học cách quan tâm chồng nhiều hơn, trò chuyện với anh nhiều hơn, để anh thấy tôi luôn ở cạnh.

Thời gian đầu thật khó khăn. Nỗi ám ảnh cũ, sự trống trải trong lòng vẫn bủa vây. Nhưng tôi tự nhủ, mình đã được trao một cơ hội, không được phép lãng phí thêm nữa.

Một năm sau, vợ chồng tôi cùng mở một tiệm tạp hóa nhỏ gần nhà. Chúng tôi không giàu có, nhưng cùng nhau lo toan, cùng nhau xây dựng tổ ấm. Con trai tôi lớn lên trong tiếng cười nói của bố mẹ, trong sự gắn kết mà trước kia tôi đã suýt đánh mất.

Một tối, khi chúng tôi đang dọn hàng, chồng bất ngờ nắm tay tôi, mỉm cười nói: “Cảm ơn em, vợ của anh”. Tôi lặng người. Có lẽ anh không biết những gì tôi đã đi qua, nhưng anh cảm nhận được sự thay đổi.

Bố chồng tôi cũng dần trở lại như trước, không còn lạnh lùng xa cách. Thỉnh thoảng ông vẫn trêu tôi bằng một ánh nhìn khó đoán, nhưng tôi biết, trong thâm tâm ông đã tha thứ.

Tôi vẫn nhớ cái đêm ông đưa tôi vào phòng, mở cuốn nhật ký ra. Nếu hôm đó ông chọn cách phơi bày sự thật, có lẽ gia đình này đã tan nát. Nhưng ông đã cho tôi một cơ hội để quay đầu.

Tôi hiểu, ngoại tình không chỉ là phản bội chồng mà còn phản bội chính gia đình, phản bội đứa con vô tội. Và bài học lớn nhất mà tôi nhận ra, hạnh phúc thật sự không đến từ những rung động thoáng qua, mà từ sự trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có.

Đến bây giờ, tôi vẫn thấy biết ơn bố chồng. Ông không cứu tôi bằng những lời trách mắng, mà bằng sự im lặng, tình thương và cả một bài học sâu sắc.

Và tôi, sau cú trượt dài ấy, cuối cùng đã trở lại đúng quỹ đạo, thậm chí còn tốt hơn, để có thể sống xứng đáng với niềm tin mà ông đã đặt lại nơi tôi.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh