Nửa đêm phát hiện chồng trên giường với nhân tình, tôi mỉm cười chỉ mong họ đừng rời xa nhau

Nhưng với tôi, sự bình thản ấy là một cách để tự cứu mình. Tôi không muốn bị nhấn chìm trong thù hận, mà muốn dành năng lượng để sống cho bản thân, cho các con.

Cuộc hôn nhân của tôi đã kéo dài hơn 10 năm, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mệt mỏi như lúc này. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ tôi may mắn: chồng có công việc ổn định, hai con ngoan ngoãn, gia đình cơ bản đủ đầy. Nhưng đằng sau bức tranh tưởng như trọn vẹn ấy là một cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt, lạnh nhạt đến ngột ngạt.

Tôi và chồng đã chẳng còn nhiều chuyện để nói với nhau. Những bữa cơm gia đình chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau, lâu lắm mới có một câu hỏi xã giao. Tôi từng cố gắng hâm nóng tình cảm: từ những chuyến đi chơi ngắn ngày, những món ăn tôi kỳ công nấu, đến cả những lần cố tình trò chuyện gợi mở. Nhưng đáp lại, chồng tôi chỉ là những cái gật đầu hờ hững, hoặc ánh mắt dán chặt vào điện thoại.

ngoai-tinh-2-1755477317.jpg
Cho đến đêm hôm đó – một đêm đã khiến tôi hoàn toàn dứt ra khỏi những gì còn sót lại trong cuộc hôn nhân này. Ảnh minh họa

Dần dần, tôi buông xuôi. Tôi coi anh như một người cùng nhà, chung trách nhiệm với con cái, còn tình cảm vợ chồng gần như đã chết.

Cho đến đêm hôm đó – một đêm đã khiến tôi hoàn toàn dứt ra khỏi những gì còn sót lại trong cuộc hôn nhân này.

Tôi đi công tác về muộn, không báo trước. Căn nhà chìm trong ánh đèn ngủ vàng vọt. Tôi rón rén bước vào phòng, định đánh thức chồng để khoe vài món quà nhỏ tôi mua cho con. Nhưng khi cánh cửa vừa khẽ mở, cảnh tượng đập vào mắt khiến tim tôi như bị ai bóp nghẹt: chồng tôi đang nằm trên giường, ôm một người phụ nữ lạ.

Cả hai giật mình ngồi bật dậy, gương mặt bàng hoàng. Tôi ngỡ mình sẽ hét lên, sẽ lao vào tát, sẽ gào khóc như trong phim. Nhưng không. Tôi đứng lặng. Trong khoảnh khắc ấy, điều duy nhất tôi nghĩ đến không phải là nỗi đau phản bội, mà là một sự giải thoát.

Tôi nhìn họ, chỉ thở dài: “Nếu hai người thực sự yêu nhau, xin hãy đừng buông nhau ra. Còn tôi, tôi đã quá mệt mỏi rồi.”

Chồng tôi sững người, còn người phụ nữ kia vội vàng né tránh ánh mắt tôi. Căn phòng chìm trong im lặng nặng nề. Tôi lặng lẽ quay đi, không một giọt nước mắt.

Có lẽ, nếu chuyện này xảy ra vài năm trước, tôi sẽ đau đớn đến mức gục ngã. Nhưng sau ngần ấy năm sống trong sự vô cảm, tôi nhận ra mình chẳng còn tha thiết níu kéo. Một cuộc hôn nhân mà tình yêu đã cạn kiệt, chỉ còn trách nhiệm gượng ép, thì ngoại tình cũng chỉ là giọt nước tràn ly.

Những ngày sau đó, tôi sống bình thản lạ thường. Tôi chăm lo cho con như thường lệ, đi làm, về nhà, không còn bận tâm xem chồng mình đi đâu, về với ai. Tôi thậm chí thấy lòng nhẹ nhõm, bởi mình đã nhìn rõ sự thật, không cần tự dối lòng thêm nữa.

ngoai-tinh-4-1755477317.jpg
Đêm phát hiện chồng phản bội, tôi đã không còn khóc. Bởi nước mắt đã cạn từ rất lâu. Ảnh minh họa

Bạn bè khi nghe chuyện thì thương hại, khuyên tôi mạnh mẽ ly hôn. Có người còn trách sao tôi lại “dửng dưng” đến thế, không ghen tuông, không làm ầm lên để giữ danh dự. Nhưng với tôi, níu giữ một người đã không còn tình cảm chẳng khác nào tự hành hạ bản thân.

Tôi không trách chồng, cũng chẳng hận người phụ nữ kia. Nếu họ thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho nhau, tôi sẵn sàng rút lui. Bởi hơn ai hết, tôi hiểu rằng hôn nhân không phải là nhà tù, và phụ nữ cũng không nên biến mình thành kẻ giam giữ.

Tôi từng tin rằng hôn nhân là bến đỗ, là nơi dựa dẫm cả đời. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra: bến đỗ chỉ tồn tại khi hai người cùng chung tay xây dựng. Nếu chỉ còn một người chèo lái, con thuyền sớm muộn cũng sẽ dạt vào bờ cát lạnh lẽo.

Giờ đây, tôi đang chuẩn bị cho một tương lai mới – một cuộc sống tự do, không cần chờ đợi những cuộc trò chuyện gượng gạo, không phải ngồi bên mâm cơm lạnh lẽo. Tôi biết sẽ có khó khăn, sẽ có nước mắt, nhưng ít nhất đó là con đường tôi tự chọn, thay vì kéo lê một cuộc hôn nhân đã mục ruỗng.

Có thể người ngoài sẽ thấy tôi ngốc nghếch khi không nổi giận, không đòi công bằng. Nhưng với tôi, sự bình thản ấy là một cách để tự cứu mình. Tôi không muốn bị nhấn chìm trong thù hận, mà muốn dành năng lượng để sống cho bản thân, cho các con.

Đêm phát hiện chồng phản bội, tôi đã không còn khóc. Bởi nước mắt đã cạn từ rất lâu. Thứ tôi cần bây giờ không phải một người đàn ông kề bên, mà là một tâm hồn tự do, an yên sau những tháng ngày mệt mỏi.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê