Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố, trong một gia đình có điều kiện. Từ nhỏ, bố mẹ luôn cưng chiều, mọi việc trong nhà đều có người giúp việc, nên gần như tôi chẳng phải động tay vào việc gì. Cuộc sống êm ả và đủ đầy khiến tôi quen với việc chỉ tập trung học hành, vui chơi mà không phải lo lắng đến chuyện bếp núc hay công việc nhà.
Khi có ý định nghiêm túc với bạn trai, bố mẹ tôi không phản đối nhưng cũng chẳng ủng hộ. Lý do không phải vì gia đình anh ở quê, điều kiện kinh tế kém hơn, mà bởi bố mẹ lo tôi sẽ vất vả, khó hòa hợp khi lấy chồng xa, khác biệt nếp sống. Thấy tôi kiên quyết, lại biết anh hiền lành, chiều chuộng, bố mẹ mới xuôi lòng.
Về quê ra mắt gia đình bạn trai. Ảnh minh họa
Mới đây, tôi về quê ra mắt gia đình anh. Lần đầu bước chân vào căn bếp đông người, tôi muốn góp sức nhưng lại lóng ngóng, đụng đâu hỏng đó. Thái độ nhẹ nhàng động viên của bạn trai giúp tôi đỡ ngượng, nhưng ánh mắt khó chịu của vài chị gái trong nhà và sự im lặng của họ hàng khiến tôi cảm thấy bị soi xét từng cử chỉ.
Buổi tối, họ hàng kéo đến khá đông. Một phần chắc để gặp mặt tôi cho biết, phần khác có lẽ để "thử thách" xem cô gái thành phố sẽ ứng xử thế nào. Có người vui vẻ, thân thiện, nhưng cũng không ít người tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí ái ngại rằng một cô gái vụng về, chải chuốt như tôi khó lòng làm dâu ở quê.
Lần ra mắt khiến cô gái mang nhiều trăn trở về tương lai tình yêu. Ảnh minh họa
Chuyến ra mắt kết thúc mà tôi thấy mệt mỏi như vừa trải qua một trận ốm. Người yêu tôi luôn trấn an rằng chỉ cần thời gian, mọi người sẽ quý mến tôi. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh phải đối diện với những ánh mắt dò xét đó, lòng tôi lại nặng trĩu.
Tôi chưa dám kể hết cho bố mẹ. Bởi tôi biết, nếu biết chuyện, có lẽ họ sẽ càng phản đối chuyện chúng tôi tiến xa. Tôi đang rơi vào lưng chừng: tiếp tục thì sợ không vượt qua được rào cản gia đình anh, còn dừng lại thì tiếc một tình yêu đẹp.