Tôi và Lan cưới nhau được hai năm thì tai nạn ập đến. Hôm đó, cô ấy đi chợ về thì bị xe tải mất lái tông trúng. Cú va chạm quá mạnh khiến Lan phải cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Bác sĩ nói để giữ mạng sống, buộc phải cắt bỏ một chân. Tôi gần như chết lặng khi nghe tin.
Những ngày Lan nằm viện, cô ít nói, ánh mắt thường hướng ra cửa sổ. Tôi ở bên cạnh, vụng về an ủi mà chẳng biết lời nào đủ để xoa dịu nỗi mất mát ấy. Tôi hiểu, nỗi đau thể xác rồi sẽ qua, nhưng cú sốc tinh thần này là vết sẹo khó lành trong tâm hồn cô.
Vụ tai nạn khiến Lan mất một chân, mở ra bước ngoặt lớn trong cuộc đời. (Ảnh minh họa)
Sau khi xuất viện, mọi thứ thay đổi hẳn. Lan không còn là cô gái nhanh nhẹn, chạy ngược xuôi lo toan như trước. Cô trở nên trầm lặng, hay ngồi một mình. Từ họ hàng đến bạn bè của tôi, không ít người bắt đầu bóng gió khuyên “nên nghĩ lại tương lai”. Có người thẳng thắn: “Vợ mày giờ thế, lo được gì cho gia đình, trở thành gánh nặng thì có”. Nghe vậy tôi tức giận, nhưng sâu trong lòng cũng thoáng nỗi lo — liệu mình có đủ sức đi cùng cô ấy cả đời?
Rồi một buổi chiều, khi tôi đi làm về, thấy Lan đang ngồi bên chồng sách vở và chiếc máy tính cũ. Cô bảo muốn tìm hiểu về chế biến nông sản sấy khô, vì ở quê mình trái cây nhiều nhưng thường bị rớt giá. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là cách cô giết thời gian, nhưng Lan nghiêm túc đến mức đăng ký các khóa học trực tuyến, gọi điện cho nông dân hỏi mua nguyên liệu, rồi mạnh dạn xin vay vốn ngân hàng.
Những tháng đầu, xưởng chỉ là một gian nhà nhỏ, máy móc cũ kỹ. Lan vừa làm chủ, vừa đứng máy, vừa đóng gói, vừa tiếp thị sản phẩm. Tôi nhiều lần chứng kiến cảnh vợ chống nạng, tỉ mỉ kiểm tra từng mẻ nông sản, rồi tối lại thức khuya trả lời đơn hàng qua mạng. Có những mẻ hàng bị lỗi, ăn được nhưng không thể bán, Lan mang cho họ hàng, hàng xóm. Mọi người đùa rằng, “mong lúc nào xưởng hỏng một mẻ để được ăn ké”.
Lan bên chiếc máy sấy nông sản trong những ngày đầu khởi nghiệp. (Ảnh minh họa)
Công việc không dễ dàng. Những ngày nắng gắt, Lan vẫn kiên trì ở xưởng, giám sát công đoạn sấy. Ngày mưa, cô tất bật sắp xếp máy móc, kho bãi để bảo quản nguyên liệu. Dù mệt mỏi, ánh mắt cô luôn ánh lên sự quyết tâm. Tôi dần nhận ra, người phụ nữ này không cần ai thương hại, cô chỉ cần cơ hội để đứng lên.
Ba năm trôi qua, từ một xưởng nhỏ, cơ sở chế biến của Lan đã mở rộng gấp 10 lần, có gần 30 công nhân làm việc. Sản phẩm nông sản sấy khô mang thương hiệu của cô xuất đi nhiều tỉnh thành, thậm chí bắt đầu được đối tác nước ngoài liên hệ. Người ta gọi Lan là “bà giám đốc một chân”, nhưng cô chỉ cười, nói mình là “một người nông dân bình thường”.
Tối qua, khi hai vợ chồng đứng trước xưởng sáng đèn, tôi chợt nhớ lại những lời khuyên ngày xưa bảo mình nên bỏ Lan. Nếu khi ấy tôi nghe theo, chắc giờ đã đánh mất người phụ nữ kiên cường nhất đời mình. May mắn thay, tôi đã đủ tỉnh táo để nhận ra đâu mới là đúng đắn, là tình nghĩa.
Lan mất một chân, nhưng cô vẫn bước đi vững vàng, không chỉ trên đôi nạng, mà trên chính con đường do mình tự tạo. Và tôi, hơn ai hết, tự hào khi được sánh bước bên cô, dù là trong những ngày giông bão hay khi đã chạm đến bình yên.