Bữa cơm, mẹ chồng sai con dâu đứng dậy 9 lần, chồng lạnh lùng nhìn vợ và nói 6 từ khiến bầu không khí căng thẳng

Tôi không giận mẹ chồng. Tôi hiểu bà đã quen cách sống ấy, coi việc con dâu phải hầu hạ trong bữa cơm là chuyện bình thường. Nhưng tôi thấy đau bởi chính người tôi tin tưởng nhất – chồng – lại thốt ra câu nói lạnh lùng đến vậy.

Tôi lấy chồng đã hơn một năm, cuộc sống hôn nhân có nhiều niềm vui nhưng cũng lắm nỗi buồn. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nền nếp, bố mẹ tôi luôn dạy con cái biết kính trên nhường dưới, lễ phép với người lớn tuổi. Bởi thế, khi về làm dâu, tôi tự nhủ sẽ cố gắng hết sức để giữ hòa khí trong nhà chồng, không để ai phải phàn nàn. Thế nhưng, có những lúc sự nhẫn nhịn của tôi như rơi vào khoảng trống, đặc biệt là trong những bữa cơm gia đình.

Nhà chồng tôi coi trọng bữa cơm quây quần. Hầu như ngày nào cũng ăn chung với bố mẹ, và mỗi dịp lễ, giỗ hay có khách, tôi càng phải tất bật chuẩn bị. Tôi không ngại việc, cũng chẳng nề hà chuyện phải vào bếp. Nhưng điều khiến tôi mệt mỏi chính là thói quen của mẹ chồng: trong lúc ăn, bà thường sai tôi đứng lên hết lần này đến lần khác để lấy thêm món, rót thêm nước, hoặc dọn dẹp những thứ lặt vặt.

me-chong-1-1757405464.jpg
Điều khiến tôi mệt mỏi chính là thói quen của mẹ chồng: trong lúc ăn, bà thường sai tôi đứng lên hết lần này đến lần khác để lấy thêm món, rót thêm nước, hoặc dọn dẹp những thứ lặt vặt. Ảnh minh họa

Có hôm, vừa ngồi xuống gắp được miếng cơm, bà lại bảo:

– Con lấy thêm cho mẹ bát nước canh.

Tôi vội đứng lên bê canh ra. Ngồi xuống chưa ấm chỗ, bà lại tiếp:

– Con lấy thêm ít dưa góp cho bố.

Lần thứ ba, thứ tư rồi đến thứ chín, tôi liên tục đứng lên ngồi xuống như chiếc máy. Trong khi đó, cả mâm cơm có chồng tôi, có em chồng, nhưng dường như mọi việc chỉ dồn lên vai tôi. Tôi cố gắng mỉm cười, coi đó là bổn phận của người dâu mới. Nhưng sâu trong lòng, sự mệt mỏi và tủi thân cứ dâng đầy.

Hôm ấy, sau lần thứ chín bị sai đứng dậy, tôi khẽ thở dài, đôi mắt rưng rưng. Tôi nghĩ, ít ra chồng sẽ để ý đến cảm xúc của vợ, sẽ đỡ đần giúp tôi một tay hoặc nói đỡ một câu. Thế nhưng, anh chỉ lạnh lùng nhìn tôi, rồi bất ngờ thốt ra 6 từ:

– "Em chịu khó đi cho quen."

Câu nói như nhát dao cứa vào lòng tôi. Cả bàn ăn lặng đi. Mẹ chồng tôi vẫn điềm nhiên như không nghe thấy gì, còn em chồng cúi gằm mặt xuống bát cơm. Chỉ có tôi ngồi chết lặng, nước mắt chực rơi.

me-chong-2-1757405496.jpg
Câu nói như nhát dao cứa vào lòng tôi. Ảnh minh họa

Tôi không giận mẹ chồng. Tôi hiểu bà đã quen cách sống ấy, coi việc con dâu phải hầu hạ trong bữa cơm là chuyện bình thường. Nhưng tôi thấy đau bởi chính người tôi tin tưởng nhất – chồng – lại thốt ra câu nói lạnh lùng đến vậy. Tôi từng nghĩ, anh sẽ là chỗ dựa, sẽ là người bênh vực tôi khi khó khăn. Nào ngờ, anh lại hờ hững, coi sự vất vả và tủi hờn của vợ là lẽ tự nhiên.

Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Tôi nghĩ về những ngày đã qua: từ lúc làm dâu, tôi chưa từng than vãn, chưa từng để gia đình chồng phải phiền lòng. Tôi sẵn sàng dậy sớm nấu ăn, đi chợ, lo toan giỗ chạp. Thế nhưng, chỉ một câu nói của chồng lại khiến tôi bàng hoàng, cảm thấy bao cố gắng bấy lâu trở nên vô nghĩa.

Tôi biết, chuyện làm dâu không thể tránh khỏi va chạm. Tôi cũng không mong chồng chống đối mẹ, càng không muốn anh vì tôi mà làm mất hòa khí gia đình. Nhưng chí ít, anh có thể nhẹ nhàng gắp cho mẹ bát canh, rót cho bố chén nước, để tôi không phải đứng dậy liên tục. Chí ít, anh có thể nói một câu: "Để lát em lấy, vợ vừa mới ngồi xuống." Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi ấm lòng.

Sau hôm ấy, tôi chọn cách im lặng. Tôi vẫn làm tròn bổn phận dâu con, vẫn đứng lên khi mẹ chồng sai bảo. Nhưng trong tim, có một khoảng trống ngày một lớn. Tôi không trách ai nhiều nữa, chỉ thấy thương bản thân vì đã kỳ vọng quá nhiều vào người đàn ông mình gọi là chồng.

Nhiều khi, tôi ước giá như anh có thể hiểu rằng, phụ nữ khi lấy chồng không chỉ cần mái nhà, mà còn cần sự che chở và thấu hiểu. Một bữa cơm, một câu nói, đôi khi đủ để đo lường hạnh phúc của cả một cuộc hôn nhân. Và tôi, đang loay hoay tìm cách cân bằng lại trái tim mình sau 6 từ lạnh lùng ấy.

Có người bảo tôi yếu đuối, rằng phụ nữ làm dâu thì phải chịu. Nhưng tôi nghĩ, sự nhẫn nhịn chỉ có ý nghĩa khi nó được nhìn nhận và trân trọng. Còn nếu chỉ là cam chịu vô điều kiện, thì hạnh phúc chẳng khác nào cái bóng mong manh, chỉ cần một lời nói vô tình cũng đủ khiến nó vỡ vụn.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng tôi hiểu, bản thân mình xứng đáng được yêu thương, được tôn trọng. Nếu một ngày nào đó, tôi không còn đủ kiên nhẫn để ngồi trong những bữa cơm lặp đi lặp lại cảnh ấy, có lẽ chính chồng tôi sẽ phải tự hỏi: "Giá như hôm đó, mình đừng nói 6 từ lạnh lùng ấy..."

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê