Chồng thất nghiệp suốt một năm, tôi hiểu thế nào là vừa ôm con nhỏ vừa "còng lưng" gánh cả gia đình, kiệt sức đến mức chỉ muốn buông xuôi

Tôi từng nghĩ chỉ cần vợ chồng đồng lòng thì chuyện gì cũng vượt qua được. Nhưng một năm qua, khi chồng thất nghiệp, tôi mới thấm thế nào là áp lực cơm áo gạo tiền. Cái cảm giác vừa ôm con nhỏ, vừa chạy đôn chạy đáo kiếm tiền, vừa phải nuốt nước mắt vào trong, có lẽ chỉ những ai rơi vào hoàn cảnh này mới hiểu.

Chúng tôi cưới nhau khi cả hai đều có công việc ổn định. Cuộc sống không dư dả nhưng đủ để lo cho nhau và vun vén ước mơ mua một căn nhà nhỏ. Mọi thứ tưởng chừng bình yên cho đến khi công ty anh cắt giảm nhân sự.

Ban đầu, tôi nghĩ anh chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, rồi sẽ sớm tìm được việc mới. Thế nhưng hết tháng này sang tháng khác, đơn xin việc gửi đi không nhận hồi âm, hoặc những lời mời phỏng vấn lại không phù hợp với mong muốn của anh. Anh bảo, “Anh không muốn làm tạm bợ, phải tìm công việc đúng chuyên môn để còn phát triển lâu dài”.

2-1755230793.jpg
Mọi thứ tưởng chừng bình yên cho đến khi công ty anh cắt giảm nhân sự. (Ảnh minh họa)

Tôi hiểu lòng tự trọng của anh, nhưng thực tế phũ phàng hơn nhiều. Con còn nhỏ, tiền sữa, tiền bỉm, tiền nhà, tiền điện nước, tất cả đều trông vào đồng lương của tôi. Tôi bắt đầu nhận thêm việc ngoài giờ, tranh thủ làm buổi tối, cuối tuần, thậm chí cả khi con ngủ tôi vẫn lọ mọ trước máy tính.

Có những đêm tôi vừa soạn báo cáo vừa cho con bú, vừa nghe tiếng anh thở dài bên cạnh. Lòng tôi nặng trĩu. Tôi không trách anh, nhưng trong thâm tâm, tôi mong anh ít nhất cũng thử một công việc tạm thời, miễn sao có thêm chút thu nhập để san sẻ với tôi.

Áp lực kinh tế dần bào mòn sự dịu dàng trong hôn nhân. Tôi dễ cáu gắt, mệt mỏi, đôi khi chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến tôi bật khóc. Anh thì thu mình lại, ít nói hơn, có lẽ vì cảm thấy bất lực trước hoàn cảnh.

Những cuộc trò chuyện của chúng tôi ngày càng ngắn. Thay vì hỏi han, quan tâm, tôi chỉ còn đủ sức để liệt kê danh sách chi tiêu, nhắc anh đi phỏng vấn hoặc tìm việc. Anh cũng không còn những câu đùa khiến tôi bật cười như trước.

1-1755230836.jpg
Thay vì hỏi han, quan tâm, tôi chỉ còn đủ sức để liệt kê danh sách chi tiêu, nhắc anh đi phỏng vấn hoặc tìm việc. Anh cũng không còn những câu đùa khiến tôi bật cười như trước. (Ảnh minh họa)

Tôi từng đọc đâu đó rằng hôn nhân không chết vì thiếu tình yêu, mà vì thiếu sự chia sẻ. Có lẽ chúng tôi đang bước trên con đường đó. Anh không chia sẻ áp lực tài chính với tôi, còn tôi lại vô tình không chia sẻ được với anh những cảm xúc thật của mình, sợ rằng sẽ làm anh thêm áp lực.

Có những đêm nằm cạnh nhau nhưng cảm giác như cách cả một đại dương. Tôi ước mình có thể nói rằng tôi mệt, tôi sợ mình không gánh nổi nữa. Nhưng rồi tôi lại im lặng, vì biết nếu mình gục, cả nhà sẽ chẳng ai đứng vững.

Tôi không biết chặng đường phía trước sẽ ra sao. Liệu anh có tìm được công việc mới? Liệu tôi có còn đủ sức gồng gánh thêm một năm nữa? Hay một ngày nào đó, tôi sẽ buông tay vì không còn chịu nổi áp lực?

Người ta vẫn nói “khi khó khăn mới biết ai bên mình”, nhưng tôi lại thấy, khó khăn cũng có thể khiến tình cảm rạn nứt, nếu cả hai không cùng nhau chèo chống. Tôi chỉ mong anh hiểu, tôi không cần một công việc hoàn hảo, chỉ cần anh cùng tôi bước tiếp, dù là trong những tháng ngày chật vật nhất.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh