Tôi lấy chồng năm 26 tuổi, sau một mối tình không quá sâu đậm nhưng được gia đình hai bên vun vén. Những tưởng lấy người hiền lành, có học thức thì cuộc sống sẽ yên ấm. Thế nhưng, những ngày tháng sau hôn nhân đã cho tôi nếm trải đủ mọi cung bậc cay đắng mà trước đây tôi chưa từng tưởng tượng.
Chồng tôi – một người đàn ông bên ngoài đĩnh đạc, tử tế – nhưng khi đóng cửa lại trở thành kẻ gia trưởng, nóng nảy và thường xuyên lớn tiếng quát tháo, thậm chí giơ tay với tôi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như cơm nhão, nhà chưa lau hay con khóc giữa đêm. Gia đình chồng thì chẳng mấy khi đứng về phía tôi. Mẹ chồng vốn không ưa con dâu quê, lại không làm dâu đúng “nếp nhà”. Tôi đã cố gắng rất nhiều – nhẫn nhịn, im lặng, thậm chí che giấu vết bầm để giữ thể diện cho chồng.
Cho đến một ngày, mẹ tôi từ quê lên thăm cháu ngoại.
Tôi vẫn nhớ như in hôm đó là một chiều mưa nhè nhẹ. Mẹ xách túi rau quả, lỉnh kỉnh lên thành phố với nụ cười hiền hậu. Vừa vào nhà, bà chưa kịp ngồi xuống đã thấy cảnh tôi bị chồng mắng như trút giận vì con làm đổ bát cháo. Chưa dừng lại, anh ta hùng hổ đẩy tôi ngã vào mép bàn, giữa sự chứng kiến của mẹ tôi và cả mẹ chồng đang ngồi lặng im ở góc bếp.

Tôi chưa kịp phản ứng thì mẹ tôi lao đến, đỡ tôi dậy, đôi mắt đỏ au nhưng giọng bà run run, chậm rãi:
– Từ giờ, mẹ xin phép đưa con gái mẹ về quê. Mẹ không giao con cho nhà này nữa!
Cả nhà chồng sững sờ. Mẹ chồng ấp úng định nói điều gì đó nhưng mẹ tôi đã tiếp lời:
– Tôi nuôi con 26 năm trời, không để nó sống như người ở trong nhà chồng. Tôi từng nghĩ, cưới con gái đi là giao phó cho một gia đình tử tế. Nhưng giờ tôi biết mình đã sai.
Tối đó, tôi ngồi bên mẹ, nước mắt rơi không ngừng. Mẹ nắm chặt tay tôi:
– Con có thể yếu đuối với người ngoài, nhưng với nỗi đau này, con không được nhu nhược. Nếu con còn ở lại, mai này con của con cũng sẽ lớn lên trong bạo lực, trong tổn thương. Về với mẹ.
Ngay hôm sau, mẹ tôi làm đúng như lời nói. Bà không xin phép, không phân bua. Bà đưa tôi cùng đứa con nhỏ về quê, gạt lại sau lưng những ánh mắt dè bỉu, những câu dèm pha "đàn bà bỏ chồng là thất bại".
Tôi tưởng thế là kết thúc. Nhưng không.
Chỉ một tuần sau, chồng tôi tìm về quê, theo sau là mẹ chồng. Họ không còn vẻ kiêu ngạo như trước, thay vào đó là sự im lặng và ánh mắt ngại ngùng.
Mẹ tôi không tiếp chuyện đầu tiên. Bà để tôi lựa chọn. Nhưng bà cũng nói một câu khiến tôi khắc cốt ghi tâm:
– Tha thứ là quyền của con, nhưng quay lại hay không là quyền của mẹ. Mẹ không để con gái mình quay về nếu nhà đó không biết thay đổi.
Những lời xin lỗi muộn màng được thốt ra. Mẹ chồng nắm tay tôi rưng rưng:
– Bác sai rồi. Bác không bênh con, bác không ngăn con trai bác từ sớm. Giờ bác chỉ mong con tha thứ.
Cuối cùng, sau nhiều cuộc trò chuyện, nhà chồng đã đến tận nhà tôi xin lỗi chính thức trước họ hàng. Họ cam kết thay đổi, bắt đầu bằng việc đưa tôi đi khám, hỗ trợ trị liệu tâm lý và sắp xếp cuộc sống mới không còn chung đụng với mẹ chồng.
Tôi vẫn đang trong hành trình tự chữa lành. Nhưng nhờ mẹ – người phụ nữ tưởng như hiền lành, yếu ớt – tôi đã dám đứng dậy khỏi nơi từng khiến tôi nghĩ mình không xứng đáng được yêu thương.
Mẹ không cần lớn tiếng. Nhưng hành động của mẹ đã khiến cả một gia đình cúi đầu, và khiến tôi hiểu: làm mẹ, không chỉ là sinh ra một đứa con, mà còn là bảo vệ con đến tận cùng.
Tâm sự của độc giả!