Món quà kỷ niệm ngày cưới từ mẹ chồng khiến tôi nghẹn ngào và phải tự hỏi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không

Tưởng được tặng vàng làm của để dành, tôi háo hức mở hộp quà mẹ chồng đưa. Nhưng bên trong lại là một chiếc nhẫn cũ kỹ, cùng câu chuyện khiến tôi bàng hoàng và phải tự hỏi: Hôn nhân này còn đáng để mình hy sinh?

Hôm đó là kỷ niệm 5 năm ngày cưới. Buổi sáng, khi tôi vừa dọn xong bữa sáng cho cả nhà, mẹ chồng gọi tôi xuống bếp. Bà kéo ghế, đặt trước mặt tôi một chiếc hộp nhung đỏ đã hơi bạc màu, miệng cười tươi:

“Con dâu ngoan của mẹ, hôm nay mẹ tặng con chút vàng làm của để dành.”

Tôi sững lại. Nhà chồng vốn không khá giả, mẹ chồng lại nổi tiếng tiết kiệm, nên việc bà tặng vàng là chuyện hiếm. Trong lòng tôi vừa vui vừa ấm áp. Tôi đã hình dung sẽ giữ món vàng này làm kỷ vật, hoặc để dành cho con sau này.

Bà đẩy chiếc hộp về phía tôi: “Con mở ra xem có vừa ý không?”

Tôi hồi hộp bật nắp. Nhưng thay vì ánh vàng mới tinh, bên trong là một chiếc nhẫn cũ kỹ, vàng đã xỉn màu, bề mặt trầy xước. Điều khiến tôi chết lặng là… nhẫn không phải của tôi và chồng. Bên trong khắc hai chữ viết tắt: một cái tên đàn ông lạ và… tên viết tắt của mẹ chồng.

unnamed-2025-08-13t092206553-1755051733.png

Ảnh minh họa.

Tôi ngẩng lên, bối rối. Mẹ chồng vẫn bình thản, ánh mắt xa xăm: “Đây là nhẫn cưới của mẹ và… người cũ, trước khi mẹ lấy bố các con. Mẹ giữ suốt mấy chục năm nay.”

Bà kể, ngày ấy bà yêu hết lòng, tin tưởng tuyệt đối, rồi một ngày phát hiện bị phản bội. Đám cưới tan vỡ trước khi kịp diễn ra, nhưng chiếc nhẫn bà vẫn giữ. Không phải vì còn vương vấn, mà để nhắc bản thân một bài học: đừng bao giờ đặt trọn niềm tin vào một người đàn ông, dù là ai.

Bà nhìn tôi, như đọc thấu điều tôi đang giấu. Chắc bà đã nhận ra hôn nhân của tôi và con trai bà không còn nguyên vẹn. Gần đây, chúng tôi ít nói chuyện, anh hay về muộn, điện thoại đổi mật khẩu. Tôi vẫn cố trấn an mình, nhưng lòng không yên.

“Mẹ biết, con đang cố gồng để gia đình yên ấm. Nhưng đôi khi, giữ lại bản thân quan trọng hơn giữ lại một cuộc hôn nhân. Mẹ tặng con chiếc nhẫn này không phải để nhớ câu chuyện của mẹ, mà để nhớ chính con. Nó không còn giá trị nhiều, nhưng nếu bán cũng đủ để con mua thứ gì đó cho riêng mình.”

Tôi im lặng. Chiếc nhẫn trong tay vừa nặng trĩu vừa lạnh buốt. Từ chỗ mong chờ một món vàng quý giá, tôi lại nhận được một món quà quý hơn – một lời cảnh báo. Nó khiến tôi phải đối diện câu hỏi: Hôn nhân này có còn xứng đáng để mình hy sinh?

Cả ngày hôm đó, tôi không tập trung được việc gì. Tôi cất chiếc nhẫn vào ngăn tủ, nhưng cảm giác lạnh lẽo của nó vẫn hằn trên da. Và tôi hiểu, có những món quà không để đeo cho đẹp, mà để nhắc mình đừng lặp lại sai lầm của người đi trước.

Tâm sự của độc giả

Lê Vân