Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Sau sinh, mỗi tháng tôi gửi vợ 50 triệu, rồi sững sờ khi thấy số dư tài khoản của cô ấy

Tôi cứ nghĩ gửi tiền đầy đủ là đủ để vợ thấy an tâm khi sinh con. Cho đến một ngày, nhìn số dư tài khoản của cô ấy, tôi bàng hoàng nhận ra: người đầu gối tay ấp đang sống trong bất an mà tôi không hề hay biết.

Tôi và vợ cưới nhau sau ba năm yêu đương yên bình. Cuộc sống sau cưới khá suôn sẻ, cho đến khi vợ tôi mang thai và sinh con đầu lòng. Từ những tháng đầu thai kỳ, cô ấy bắt đầu thay đổi, dễ khóc, dễ giận, hay lo lắng thái quá về vóc dáng, sức khỏe của con, đến cả chuyện tiền bạc.

Tôi không giàu có nhưng thu nhập từ việc kinh doanh đủ để lo cho gia đình. Biết vợ nghỉ làm để dưỡng thai và sinh con, tôi chủ động san sẻ nhiều hơn. Ngoài chi phí sinh hoạt hàng tháng, tôi còn chuyển riêng cho vợ 50 triệu gọi là “tiền để em thích gì thì tiêu nấy”, mong cô ấy yên tâm, không phải lăn tăn bất cứ điều gì.

Lúc đầu, vợ ngạc nhiên, hỏi sao tôi gửi nhiều vậy. Tôi chỉ cười, bảo: “Để em ở cữ cho nhẹ đầu, đừng nghĩ gì ngoài chuyện nghỉ ngơi và chăm con.” Vợ cảm động, rớm nước mắt. Tôi cứ nghĩ mình đã làm đúng.

Nhưng rồi, sau khi sinh con, vợ tôi dần trở nên lặng lẽ. Cô ấy ít nói, hay ngồi một mình ở ban công, ánh mắt nhiều khi xa xăm buồn bã. Tôi cố gắng quan tâm, từ việc pha sữa, ru con, cho đến bế con cả đêm để vợ ngủ thêm một chút. Nhưng vợ vẫn lặng thinh, chỉ đáp ngắn gọn rồi lại thu mình vào im lặng.

unnamed-85-1753950771.png

Ảnh minh họa.

Một hôm, tôi thấy cô ấy mở app ngân hàng, thở dài. Tôi lo: có chuyện gì về tài chính à? Tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình hay là cô ấy không tin tôi? Hay là số tiền tôi gửi chưa đủ? Hay tôi đã làm gì khiến cô ấy cảm thấy không an toàn?

Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng hỏi han sau khi con đã ngủ. Vợ ngập ngừng rất lâu rồi mới thốt lên: “Em xin lỗi. Em… không tiêu gần hết số tiền anh gửi.”

Tôi sững người. Nhưng cô ấy còn khiến tôi ngỡ ngàng hơn khi đưa màn hình điện thoại, số dư tài khoản hơn 400 triệu. Tức là suốt gần một năm, vợ tôi gần như không tiêu xài gì cho bản thân.

Tôi sốc: “Sao em phải làm thế? Sao không mua sắm cho con, cho mình, sao phải khổ sở tiết kiệm như vậy?”

Vợ tôi rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào: “Em sợ… Sau sinh em xấu xí, anh sẽ không còn thương em nữa. Em sợ một ngày nào đó anh thay đổi, em không còn gì trong tay. Em để dành, để phòng khi… không còn ai bên cạnh.”

Tôi lặng người. Những lời đó như nhát dao cứa vào lòng. Tôi ôm chặt vợ, cảm nhận rõ sự mong manh, tổn thương đang lớn dần trong cô ấy. Người phụ nữ từng tự tin, rạng rỡ, giờ sống trong bất an chỉ vì những đổi thay sau khi làm mẹ. Hóa ra, sự im lặng, ánh mắt buồn bã của vợ không phải là sự lạnh nhạt mà là nỗi sợ không tên, là cảm giác mất giá trị chỉ vì… sinh con.

Tôi nói với vợ bằng tất cả chân thành: “Anh thương em, thương từng vết rạn, từng giấc ngủ chập chờn của em. Em là mẹ của con anh, là người vợ anh yêu. Đừng bao giờ nghĩ phải tiết kiệm để đề phòng anh rời bỏ.”

Từ hôm đó, vợ tôi dần cởi mở hơn. Tôi rủ cô ấy đi ăn nhà hàng, gọi món cô từng thích. Cô ấy ngại, nhưng rồi cũng gật đầu. Nhìn cô cười, dù còn gượng gạo, tôi biết: mình phải làm nhiều hơn để vợ yên lòng.

Cô ấy vẫn giữ thói quen để dành tiền, nhưng giờ đã thoải mái hơn: mua quần áo cho con, serum cho bản thân, thỉnh thoảng còn gọi món ăn vặt lúc đêm muộn. Tôi thấy mừng vì ít nhất, cô ấy không còn sống trong nỗi lo lắng đến nghẹt thở như trước nữa.

Đêm, nhìn vợ ôm con ngủ say, tôi lặng lẽ nắm lấy tay cô ấy, thì thầm trong đầu: Phụ nữ sau sinh cần nhiều hơn là tiền. Họ cần cảm giác được yêu, được chở che để biết rằng, dù vóc dáng có thay đổi, họ vẫn là người phụ nữ không thể thay thế trong lòng chồng.

Hạ Vy (t/h)