Tôi yêu con trai của… thần tượng mình
Cách đây hơn 10 năm, khi mới ra trường, tôi vào làm việc tại một công ty nước ngoài. Tại đó, tôi gặp cô Hương, người phụ nữ hơn tôi 20 tuổi, nhưng luôn tràn đầy năng lượng, xinh đẹp và bản lĩnh. Với tôi khi ấy, cô Hương giống như một hình mẫu lý tưởng mà tôi thầm ngưỡng mộ. Tôi thường kể về cô với bố mẹ, bằng sự trân trọng của một "fan cuồng" đúng nghĩa.
Chúng tôi không làm cùng bộ phận, nhưng tôi vẫn quan sát cách cô nói chuyện, xử lý công việc, thậm chí là phong cách thời trang và lối sống. Tôi từng nghĩ, nếu sau này có mẹ chồng giống cô Hương, chắc tôi "áp lực" lắm, vì cô sắc sảo quá!
Một lần, tôi tình cờ quen một đồng nghiệp tên Dũng, anh khá thân thiết một thời gian nhưng rồi mất liên lạc. Mãi sau này, tôi nghe tin anh Dũng cưới vợ… và vợ anh chính là cô Hương. Tôi ngỡ ngàng không tin nổi, càng bất ngờ hơn khi nhận được thiệp mời dự đám cưới của họ.
Chuyện tưởng đã khép lại ở đó. Nhưng số phận như cố tình sắp đặt. Sau này, tôi quen Mạnh Kiên, là con trai riêng của cô Hương. Chúng tôi giữ kín mối quan hệ trong một thời gian dài. Chỉ đến dịp sinh nhật lần thứ 52 của cô, Kiên mới đưa tôi về ra mắt.
Tôi vẫn nhớ rõ cảm xúc ngày hôm ấy. Vừa bước vào nhà, tôi chào cô Hương: “Cháu chào cô ạ”. Rồi quay sang chồng cô: “Em chào anh ạ”. Cô Hương liền bật cười: “Cháu chào cô thì phải chào chồng cô bằng chú chứ?”. Khi ấy, anh Dũng – chồng cô – nhìn tôi sững sờ: “Ơ, sao em lại ở đây?”.
Khoảnh khắc ấy vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ. Tự nhiên khoảng cách của “mẹ chồng - nàng dâu” tan biến. Cả nhà cùng ngồi lại kể chuyện, nối những mối dây bất ngờ giữa ba người từng là đồng nghiệp.
Tôi còn tự tay làm bánh sinh nhật tặng mẹ chồng tương lai. Sau buổi ra mắt, cô Hương bày tỏ sự hài lòng về tôi. Nhưng "bài kiểm tra" lớn nhất chưa dừng ở đó.
Lần thứ ba đến chơi và cú “sốc nhẹ”
Lần thứ ba đến nhà Kiên, tôi mang theo một cậu bé 4 tuổi và giới thiệu: “Đây là con trai của con”. Cả cô Hương và chồng đều bất ngờ, tôi hiểu điều đó. Nhưng cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Cô nói với chồng mình: “Em thấy chuyện này bình thường. Cũng giống như anh lấy em, em từng có hai đời chồng và ba đứa con mà”.
Chỉ vài phút sau, cô đã tiến tới ôm con trai tôi. Kể từ giây phút đó, tôi hiểu cô đã thật sự chấp nhận tôi trọn vẹn cả quá khứ và hiện tại. Sau ba năm yêu nhau, tôi và Kiên làm đám cưới. Mẹ chồng là người đứng ra tổ chức chu toàn mọi thứ từ váy cưới, nhẫn cưới đến địa điểm đãi tiệc. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận rõ rệt sự yêu thương ấm áp của một người mẹ dành cho con gái không phải bằng máu mủ, mà bằng trái tim.
Ảnh minh họa.
Không kỳ vọng con dâu hoàn hảo, chỉ mong con mình hạnh phúc
Từ khi về chung một nhà, tôi và mẹ chồng chưa từng xảy ra mâu thuẫn. Tôi là người nóng nảy, thiếu khéo léo, nhưng mẹ chồng luôn nhẹ nhàng bảo ban, chưa từng to tiếng với tôi.
Khi bà phẫu thuật năm 2023, tôi chăm sóc bà như mẹ ruột. Mỗi ngày đều hỏi cô thích ăn gì, có đau không, có cần con làm gì không? Bà từng là người mạnh mẽ, độc lập đến mức quen sống một mình, nên khi được con dâu quan tâm, bà xúc động lắm. Bà hay đùa: “Chắc kiếp trước con là con gái của mẹ”.
Tôi cũng học hỏi rất nhiều từ mẹ chồng – cách chăm sóc da, bí quyết sống tích cực, tư duy hiện đại. Đặc biệt, tôi thích ở bà cách giải quyết vấn đề đầy lý trí và tinh tế. Dù đôi lúc thấy thương con trai, nhưng bà chưa từng thiên vị hay bênh mù quáng. Bà bảo: “Mẹ không mong con dâu ngoan, mẹ chỉ mong con hạnh phúc với con trai mẹ”.
Bí quyết giữ gìn hòa khí mẹ chồng – nàng dâu
Mẹ chồng từng trải qua cảm giác làm dâu, cũng từng bị tổn thương bởi những điều nhỏ nhặt. Chính vì hiểu rõ cảm giác ấy, bà chọn cách trở thành một người mẹ chồng khác, cảm thông, mềm mỏng, và luôn đặt hạnh phúc của các con lên hàng đầu.
Bà từng nói với tôi: “Nếu mẹ chồng và nàng dâu không hòa hợp, con trai sẽ là người mệt nhất. Vì vậy, mỗi người kiềm chế một chút, suy nghĩ vì nhau một chút, thì gia đình sẽ yên ấm thôi”.
Giờ đây, tôi không chỉ có một người mẹ chồng, mà còn có một người bạn, một người truyền cảm hứng, một người tôi từng thần tượng – và càng sống chung, tôi càng thêm yêu quý. Nếu ai đó hỏi tôi có tin vào “nhân duyên tiền định” không, tôi sẽ gật đầu không chút ngần ngại. Vì tôi đang sống trong một câu chuyện kỳ diệu như thế.