Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất khi cưới được Hiền, một cô gái quê chân chất, ngoan ngoãn. Nhưng chỉ một sáng thức dậy, khi nhìn thấy vết máu trên ga giường và nghe ba từ từ miệng vợ, tôi mới nhận ra sự tự mãn của mình đã đẩy hôn nhân vào một vết nứt không thể hàn gắn. Câu chuyện của tôi, có lẽ, là bài học cho những ai từng xem nhẹ giá trị của sự thấu hiểu trong tình yêu.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, công việc ổn định, gia đình cũng thuộc diện khá giả. Ở tuổi 32, áp lực từ gia đình khiến tôi bắt đầu tìm kiếm một người bạn đời. Tôi không thích những cô gái thành phố mà tôi cho là “đỏng đảnh, thực dụng”. Trong mắt tôi, một cô gái quê hiền lành, biết chăm lo gia đình mới là mẫu người lý tưởng. Và rồi, tôi gặp Hiền qua một lần về quê bạn.
Hiền, 25 tuổi, là con gái út trong một gia đình nông dân ở Nam Định. Cô ấy có nước da trắng, nụ cười hiền và giọng nói nhẹ nhàng. Hiền ít nói, luôn cúi đầu e thẹn mỗi khi tôi bắt chuyện. Sự chân chất ấy khiến tôi nhanh chóng xiêu lòng. Sau vài tháng tìm hiểu, tôi ngỏ lời cầu hôn và được gia đình hai bên đồng ý. Tôi tự hào khoe với bạn bè rằng mình đã tìm được “viên ngọc quý” giữa đời thường, một người vợ đảm đang, ngoan hiền mà không phải ai cũng có được.

Đám cưới diễn ra trong niềm vui của cả hai gia đình. Tôi đưa Hiền về căn hộ chung cư ở Hà Nội, bắt đầu cuộc sống hôn nhân mà tôi tin sẽ tràn ngập hạnh phúc. Đêm tân hôn, Hiền rụt rè, ngại ngùng, nhưng tôi nghĩ đó là điều bình thường với một cô gái quê lần đầu làm vợ. Tôi nhẹ nhàng an ủi, và mọi chuyện diễn ra như tôi mong đợi. Tôi ngủ thiếp đi trong cảm giác mãn nguyện, tự nhủ mình đã đúng khi chọn Hiền.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm, định xuống bếp pha cà phê. Nhưng khi kéo chăn ra, tôi bủn rủn khi nhìn thấy một vệt máu nhỏ trên ga giường. Ban đầu, tôi nghĩ đó là dấu hiệu của đêm tân hôn, điều mà nhiều người chồng mong đợi như một “bằng chứng” cho sự trong trắng của vợ. Nhưng khi nhìn kỹ, tôi nhận ra vệt máu ấy không giống như những gì tôi tưởng tượng. Nó quá nhỏ, quá gọn, như thể được cố ý tạo ra. Một cảm giác bất an trào lên trong lòng.
Tôi gọi Hiền dậy, cố giữ giọng bình tĩnh để hỏi. Hiền lúng túng, mặt tái nhợt, chỉ nói rằng cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi không tin. Tôi ép cô ấy nói sự thật, và sau một hồi im lặng, Hiền bật khóc. Giữa những tiếng nấc, cô ấy nói ba từ khiến tôi như chết lặng: “Em xin lỗi anh.”
Hiền kể rằng trước khi cưới, cô ấy từng bị gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi, bóng gió về việc phải “giữ mình” để làm dâu nhà tử tế. Áp lực từ những lời nói ấy khiến Hiền lo sợ. Cô ấy biết rằng, với một người chồng như tôi, sự trong trắng của vợ là điều quan trọng. Dù cô ấy chưa từng vượt quá giới hạn với ai, Hiền vẫn sợ rằng đêm tân hôn sẽ không có “dấu hiệu” như tôi kỳ vọng. Vì thế, cô ấy đã tự tạo ra vệt máu trên ga giường bằng cách dùng kim chích vào ngón tay, hy vọng tôi sẽ hài lòng và không nghi ngờ.
Tôi sững sờ. Không phải vì Hiền đã làm điều đó, mà vì tôi nhận ra mình đã vô tình đẩy cô ấy vào tình thế ấy. Sự tự mãn của tôi, khi luôn cho rằng mình đã cưới được một cô gái quê hoàn hảo, đã khiến Hiền phải sống trong áp lực. Tôi chưa bao giờ thực sự lắng nghe cô ấy, chưa từng hỏi cô ấy cảm thấy thế nào khi rời quê lên phố, khi phải làm dâu trong một gia đình xa lạ. Tôi chỉ mải mê với hình ảnh lý tưởng mà tôi tự vẽ ra về Hiền.
Ba từ “Em xin lỗi anh” của Hiền không chỉ là lời xin lỗi, mà còn là lời cảnh tỉnh cho tôi. Tôi nhận ra rằng, hôn nhân không phải là việc tìm được một người vợ ngoan hiền để tự hào với thiên hạ. Nó là sự thấu hiểu, sẻ chia và tôn trọng lẫn nhau. Hiền không có lỗi. Lỗi là ở tôi, ở cách tôi đã áp đặt kỳ vọng lên cô ấy mà không hề hay biết.
Giờ đây, tôi và Hiền đang cố gắng hàn gắn. Tôi chủ động xin lỗi cô ấy, hứa sẽ thay đổi và học cách lắng nghe. Hiền vẫn là cô gái quê ngoan hiền mà tôi yêu, nhưng tôi hiểu rằng cô ấy cũng có những nỗi sợ, những áp lực mà tôi cần sẻ chia. Chúng tôi đang cùng nhau đi qua những ngày khó khăn, với hy vọng xây dựng lại niềm tin.
Câu chuyện của tôi có lẽ không phải là duy nhất, nhưng tôi muốn chia sẻ để nhắc nhở những người đang yêu, đang xây dựng gia đình: đừng để sự tự mãn che mờ mắt bạn. Một người vợ, dù xuất thân thế nào, cũng cần được yêu thương và tôn trọng vì chính con người họ, chứ không phải vì những kỳ vọng bạn áp đặt. Vệt máu trên ga giường và ba từ của Hiền là nỗi đau, nhưng cũng là cơ hội để tôi trưởng thành hơn trong hôn nhân.
Tâm sự của độc giả!