Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Vợ bắt tại trận chồng ân ái với bồ nhí trên ô tô mua bằng tiền mượn bố mẹ vợ

Tôi không phải người hay ghen, nhưng linh cảm của một người vợ khiến tôi không thể ngồi yên. Rồi một ngày, sự thật phơi bày theo cách mà tôi không bao giờ tưởng tượng nổi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình, từng được xây dựng trên những lời hứa yêu thương và trách nhiệm, lại có ngày rơi vào cảnh đau lòng đến vậy. Câu chuyện này, tôi kể ra không phải để chỉ trích hay làm xấu mặt ai, mà như một cách để tôi đối diện với chính mình, để hiểu rằng đôi khi, sự thật dù cay đắng vẫn cần được nhìn thẳng.

Tôi và anh kết hôn được hơn bảy năm. Chúng tôi quen nhau từ thời đại học, khi cả hai còn là những cô cậu sinh viên đầy mơ mộng. Anh hiền lành, ít nói, nhưng luôn khiến tôi cảm thấy an tâm bởi sự chu đáo. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau xây dựng cuộc sống, dù không dư dả nhưng luôn đầy ắp tiếng cười. Bố mẹ tôi, những người luôn coi anh như con trai, đã không ngần ngại hỗ trợ chúng tôi khi chúng tôi quyết định mua một chiếc ô tô – thứ mà anh nói là cần thiết cho công việc kinh doanh nhỏ của mình.

Chiếc xe ấy không rẻ. Với thu nhập khiêm tốn của hai vợ chồng, chúng tôi không thể tự xoay xở. Bố mẹ tôi, dù đã nghỉ hưu và sống bằng đồng lương hưu ít ỏi, vẫn quyết định cho chúng tôi mượn một khoản tiền lớn để mua xe. “Coi như bố mẹ đầu tư cho tương lai của hai đứa,” bố tôi nói, ánh mắt đầy tin tưởng. Tôi biết ơn bố mẹ vô cùng, và tôi tin rằng anh cũng vậy. Nhưng tôi đã lầm.

ngoai-tinh-1750639421.jpg
Ảnh minh họa

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khoảng một năm trước. Anh thường xuyên về muộn, viện cớ công việc bận rộn. Điện thoại của anh luôn khóa chặt, và những cuộc gọi ngắn ngủi với giọng điệu lấp lửng khiến tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi không phải người hay ghen, nhưng linh cảm của một người vợ khiến tôi không thể ngồi yên. Rồi một ngày, sự thật phơi bày theo cách mà tôi không bao giờ tưởng tượng nổi.

Hôm đó, tôi nhờ một người bạn chở đi công việc vì anh nói xe đang được bảo dưỡng. Khi đi ngang qua một con đường vắng gần ngoại ô, tôi vô tình nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc – chiếc xe mà bố mẹ tôi đã dồn tiền mua. Nó đỗ ở một góc khuất, bên cạnh một hàng cây. Tôi bảo bạn dừng xe, lòng đầy tò mò xen lẫn lo lắng. Khi tiến lại gần, tôi như chết lặng. Anh, người chồng mà tôi tin tưởng, đang ở trong xe cùng một cô gái trẻ. Họ không chỉ nói chuyện, mà còn… tôi không muốn miêu tả chi tiết, nhưng cảnh tượng ấy như một nhát dao cứa vào tim tôi.

Tôi đứng đó, không thể tin vào mắt mình. Chiếc xe – thứ mà bố mẹ tôi đã hy sinh để giúp chúng tôi – giờ lại trở thành nơi anh thản nhiên phản bội tôi. Cô gái ấy, tôi sau này mới biết, là một đồng nghiệp mới của anh. Cô ta trẻ trung, xinh đẹp, và theo lời anh sau này, “chỉ là một phút yếu lòng”. Nhưng với tôi, đó không chỉ là phút yếu lòng. Đó là sự xúc phạm, không chỉ với tôi mà còn với gia đình tôi, những người đã đặt trọn niềm tin vào anh.

Tôi không làm ầm ĩ, không lao vào đánh ghen hay gây chuyện. Tôi lặng lẽ quay về, lòng nặng trĩu. Những ngày sau đó, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy chiếc xe, tôi lại nhớ đến cảnh tượng ấy. Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu anh có từng nghĩ đến công sức của bố mẹ tôi? Liệu anh có từng trân trọng những gì chúng tôi đã cùng nhau xây dựng?

Cuối cùng, tôi quyết định đối mặt. Tôi không muốn tiếp tục sống trong sự dối trá. Khi tôi hỏi anh, anh thừa nhận mọi chuyện. Anh xin lỗi, nói rằng anh biết mình sai, rằng anh không muốn mất gia đình. Nhưng những lời xin lỗi ấy, với tôi, đã không còn đủ sức nặng. Tôi không thể xóa đi hình ảnh anh cùng cô gái kia, và tôi cũng không thể tha thứ khi nghĩ đến sự hy sinh của bố mẹ tôi bị anh chà đạp.

Giờ đây, tôi đang đứng trước ngã rẽ lớn của cuộc đời. Ly hôn không phải điều dễ dàng, nhất là khi chúng tôi đã có một đứa con. Tôi không muốn con phải chịu tổn thương, nhưng tôi cũng không thể sống mãi trong một cuộc hôn nhân đã rạn nứt. Bố mẹ tôi, khi biết chuyện, chỉ lặng lẽ thở dài. Họ không trách anh, nhưng tôi biết họ đau lòng. Chiếc xe ấy, giờ đây, không còn là biểu tượng của sự hỗ trợ gia đình, mà là vết sẹo của sự phản bội.

Tôi viết những dòng này không để tìm sự đồng cảm, mà để nhắc nhở chính mình rằng tôi xứng đáng được tôn trọng. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết rằng tôi cần mạnh mẽ để bước tiếp. Với những người phụ nữ ngoài kia, nếu bạn từng rơi vào hoàn cảnh như tôi, hãy nhớ rằng bạn không hề đơn độc. Đôi khi, sự thật đau đớn là cách để chúng ta tìm lại chính mình.

Câu chuyện của tôi có thể không phải là duy nhất, nhưng nó là bài học đắt giá về lòng tin và sự hy sinh. Tôi hy vọng rằng, dù ở đâu, bạn cũng sẽ tìm được sức mạnh để vượt qua những tổn thương, để sống một cuộc đời xứng đáng với những yêu thương bạn đã trao đi.

Tâm sự của độc giả!