Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Chị chồng trách khéo chuyện mẹ chăm cháu, tôi nhắn một câu khiến chồng hiểu vợ, lên tiếng đầy tinh tế

Bị chị chồng trách khéo vì để mẹ già trông cháu vất vả, tôi ức đến phát khóc. Nhưng thay vì đôi co, tôi nhắn lại một câu nhẹ nhàng, đủ khiến chồng hiểu và âm thầm đứng về phía vợ.

Tôi từng nghĩ mình sẽ chỉ có một đứa con. Một bé là đủ để quay cuồng giữa bỉm sữa, việc nhà và công việc văn phòng. Nhưng rồi mẹ chồng giục: “Cứ đẻ đi, có mẹ trông. Mẹ ở quê cũng nhàn, lên giúp hai năm rồi về.”

Chồng tôi nghe thế thì gật đầu cái rụp, bảo có mẹ đỡ đần thì yên tâm. Tôi cũng xuôi. Nhưng đời vốn chẳng ai đoán trước được chữ “ngờ” – tôi sinh đôi.

Một bé đã đủ bận, hai bé thì đúng là xoay như chong chóng. Trộm vía, con tôi khỏe mạnh, bụ bẫm, nhưng đổi lại là những đêm dài thức trắng, những cữ ăn giằng co, tiếng khóc lúc nửa đêm và hành trình nuôi con chẳng dễ dàng. Cả một “đội hình hỗ trợ” được huy động: mẹ đẻ, mẹ chồng, giúp việc xoay tua. Ai cũng thương, cũng cố gắng, nhưng không ai là siêu nhân.

Tôi đi làm lại từ khi con được 7 tháng. Về nhà vẫn tiếp tục pha sữa, bế con, nấu ăn, rửa bình... Mẹ chồng và mẹ ruột vẫn giúp rất nhiều, nhưng tôi luôn hiểu ai cũng có giới hạn – cả về sức khỏe lẫn tâm lý.

chi-dau-em-chong-1752038553.jpg
Ảnh minh họa

Cuối tuần trước, chị chồng lên chơi hai ngày. Nhìn hai đứa trẻ nhà tôi quấy khóc, ăn uống thất thường, chị chỉ thở dài: “Mẹ có tuổi rồi, chăm thế này mệt lắm. Muốn ngủ trưa cũng không yên.”

Tôi nghe mà chỉ biết cười. Đến khi về, chị nhắn riêng cho tôi một tin: “Khổ thân bà, cả ngày tất bật. Bố mẹ đi làm có biết đâu. May mà mẹ nó trộm vía vẫn mũm mĩm!”

Đọc đến đấy... tôi ức đến phát khóc.

Đúng là bà vất vả, nhưng vợ chồng tôi không vất vả chắc? Tôi cũng đi làm, cũng thức đêm khi con ốm, cũng vật vã vì tiếng khóc không ngơi. Mũm mĩm thật, nhưng có ai hỏi: mẹ nó ngủ được mấy tiếng, có bữa nào ăn no không?

Tôi nuốt giận. Vì tôi biết, gây mâu thuẫn chẳng để làm gì. Mẹ chồng vẫn đang giúp mình, cần phải ứng xử khéo. Tôi nhắn lại cho chị:
“Bà Thơm giúp việc cứ trêu em: Sao vất vả thế mà không sút cân. Vừa trông con, vừa nấu ăn, đi làm kiếm tiền. May mà thuê được người bế có tâm, bà ấy thiếu ngủ thiếu máu là biết ngay chị ạ.”

Tôi chụp lại đoạn tin nhắn gửi cho chồng – để sau này nếu có chuyện gì, mình cũng rõ ràng.

Chồng tôi đọc xong thì cười: “Vợ mình khéo nhỉ. Vừa tinh tế lại vừa... IQ cao. Ai bảo béo là sướng đâu.”

Tối hôm đó, tôi nghe thấy anh gọi điện cho chị gái. Giọng anh nhẹ nhàng mà dứt khoát:
“Bọn em chỉ nhờ mẹ hỗ trợ năm đầu thôi, không để bà chăm 5-7 năm như bác đâu chị ạ.”

Tôi nằm trên giường, lưng còn ê ẩm sau cả ngày bế con, nhưng tự dưng thấy lòng nhẹ tênh. Hóa ra, chỉ cần chồng hiểu mình, đứng về phía mình – thế là đủ.

Có thể không ai thấy hết nỗi vất vả của một người mẹ, nhưng chỉ cần người đàn ông bên cạnh mình thật sự thấu cảm – thì dù có mỏi mệt, mình cũng sẵn sàng gồng gánh thêm một chút nữa.

Xuân Vũ (T/H)