Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Chỉ vì một lời hứa với mẹ chồng, tôi trả giá bằng cả cuộc đời mình

Năm năm trước, tôi từng nghĩ lòng tốt của mình sẽ cứu vãn được mọi chuyện. Nhưng hóa ra, sự bao dung mù quáng lại là khởi đầu cho chuỗi bi kịch mà đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể tha thứ cho chính mình.

Nỗi dằn vặt kéo dài từ một lần “lỡ giúp” mẹ chồng

Tôi từng là một người vợ hạnh phúc. Cuộc sống êm đềm bên người chồng hiền lành và một người mẹ chồng bề ngoài phúc hậu khiến tôi cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn. Tôi yêu thương mẹ chồng như mẹ ruột và luôn cố gắng chu toàn mọi điều trong gia đình.

Cho đến một chiều muộn cách đây 5 năm, khi chỉ có hai mẹ con ở nhà, bà kéo tôi vào phòng, nước mắt lưng tròng, thú nhận một sự thật khiến tôi choáng váng: bà đã lén lút chơi cờ bạc và đang mang một khoản nợ rất lớn. Bà sợ con trai biết sẽ nổi giận và từ mặt. Bà xin tôi giúp, nói rằng đó sẽ là lần cuối.

Tôi đã tin bà. Tin bằng tất cả lòng trắc ẩn của một người con dâu. Tôi lấy toàn bộ số tiền hai vợ chồng chắt chiu suốt nhiều năm, dự định mua nhà, để đưa cho bà trả nợ. Rồi tôi nói dối chồng rằng mình bị lừa khi đầu tư kinh doanh. Anh giận lắm, nhưng rồi cũng tha thứ vì thương tôi.

1-1752807105.webp
Ảnh minh họa

Kể từ đó, tôi sống trong nỗi lo âu thường trực. Mỗi đêm, tôi đều giật mình tỉnh giấc khi nghĩ đến chuyện bí mật bị phát hiện. Nhưng tôi vẫn tự an ủi mình: ít nhất thì gia đình vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn tình thương, còn tiếng cười. Tôi từng nghĩ sự hy sinh của mình là đáng giá.

Nhưng tôi đã sai. Rất sai.

Bà nói đó là lần duy nhất, nhưng thật ra chỉ là khởi đầu. Những món nợ cứ thế chồng chất, lòng tham như cái hố không đáy. Và rồi tuần trước, một nhóm người xăm trổ tới tận nhà đập cửa đòi nợ. Sự thật không thể giấu được nữa.

Chồng tôi sững sờ. Anh không chỉ đau vì số tiền mất đi, mà còn bởi sự phản bội từ cả vợ và mẹ. Anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có:
“Tại sao em lại giấu anh? Năm năm qua, em đã sống với lời nói dối đó như thế nào? Em không chỉ tiếp tay cho mẹ làm việc sai trái, mà còn phản bội lòng tin của anh”.

Tôi chết lặng. Tôi không thể biện hộ, bởi mọi lời anh nói đều đúng. Tôi đã im lặng khi lẽ ra phải lên tiếng. Tôi đã che giấu, đồng lõa, và để một sai lầm bé nhỏ trở thành một cơn ác mộng không lối thoát.

Khi chồng tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, cả thế giới như sụp đổ. Ngôi nhà từng ấm cúng giờ lạnh ngắt. Tiếng cười từng ngày biến mất, chỉ còn lại tiếng thở dài và giọt nước mắt ân hận.

Lòng tốt sai chỗ có thể giết chết một cuộc hôn nhân

Cái giá tôi phải trả cho sự im lặng ấy quá đắt. Tôi mất tiền, mất chồng, mất cả một mái ấm mà tôi từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời. Tệ hơn hết, tôi mất đi sự bình yên trong tâm hồn, thứ mà tiền bạc hay thời gian cũng không thể mua lại được.

Bây giờ, tôi chỉ biết nhìn lại và tự hỏi: nếu ngày đó tôi lựa chọn nói ra sự thật, mọi chuyện có khá hơn không? Nếu tôi để chồng mình đối mặt với mẹ một lần, có thể giờ đây, chúng tôi vẫn còn là một gia đình?

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, sự bao dung không phải lúc nào cũng đúng, đặc biệt là khi nó che đậy cho sai lầm. Im lặng, nhân danh tình thân, đôi khi lại là con dao hai lưỡi, cắt đứt những điều quý giá nhất trong cuộc sống.

NB (T/h)