Tôi vẫn nhớ như in cái đêm tân hôn ấy, khoảnh khắc mà đáng lẽ ra phải ngập tràn hạnh phúc lại trở thành khởi đầu cho những nghi ngờ day dứt trong lòng. Tôi và Linh, vợ tôi, quen nhau được hơn một năm trước khi quyết định về chung một nhà. Linh là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, luôn khiến tôi cảm thấy may mắn khi có cô ấy bên cạnh. Nhưng đêm tân hôn, một vài hành động kỳ lạ của cô ấy đã khiến tôi không thể ngủ yên.
Đêm đó, sau những nghi thức cưới hỏi mệt mỏi, tôi và Linh cuối cùng cũng được ở bên nhau trong căn phòng ngủ được trang trí tỉ mỉ. Tôi mong chờ một khoảnh khắc lãng mạn, nhưng Linh lại tỏ ra lúng túng, thậm chí có phần né tránh khi tôi cố gắng gần gũi. Cô ấy liên tục nhìn đồng hồ, rồi viện cớ mệt để đi ngủ sớm. Điều làm tôi bất an nhất là khi tôi vô tình tỉnh giấc lúc nửa đêm, Linh không nằm bên cạnh. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm từ phòng khách, nhưng khi bước ra, cô ấy chỉ nói đang gọi điện cho một người bạn thân vì “nhớ nhà”.
Tôi cố gắng gạt đi những nghi ngờ. Có lẽ cô ấy chỉ cần thời gian để thích nghi với cuộc sống mới. Nhưng linh cảm của một người đàn ông mách bảo rằng có điều gì đó không ổn. Tôi bắt đầu để ý hơn đến hành vi của Linh. Cô ấy thường xuyên nhận những tin nhắn vào lúc nửa đêm, rồi vội vã xóa đi khi thấy tôi nhìn. Có lần, tôi vô tình nghe được cô ấy nói chuyện điện thoại với giọng điệu lo lắng, nhưng khi tôi hỏi, cô ấy chỉ cười trừ và bảo “chuyện công việc”.

Sau vài tuần, sự nghi ngờ trong tôi lớn dần. Tôi không muốn trở thành một người chồng đa nghi, nhưng tôi cần câu trả lời. Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định lén đặt một chiếc camera nhỏ trong phòng ngủ. Tôi biết hành động này không đúng, nhưng sự bất an đã vượt qua mọi rào cản đạo đức trong tôi. Chiếc camera được giấu kín trong một góc khuất, ghi lại mọi thứ diễn ra khi tôi không có nhà.
Ngày đầu tiên, tôi hồi hộp kiểm tra đoạn ghi hình. Không có gì bất thường, chỉ là những khoảnh khắc Linh nằm đọc sách hoặc lướt điện thoại. Nhưng đến ngày thứ ba, những gì tôi thấy khiến tim tôi như ngừng đập.
Trong đoạn video, Linh không chỉ nói chuyện điện thoại mà còn khóc nức nở. Cô ấy gọi cho một người đàn ông, giọng run rẩy, nhắc đến những từ như “trả nợ”, “đừng làm khó em” và “anh ấy không được biết”. Tôi sững sờ. Người đàn ông đó là ai? Tại sao Linh lại khóc và nói những điều như vậy? Tôi tiếp tục theo dõi, và những ngày sau đó, sự thật dần lộ ra.
Linh thường xuyên nhận cuộc gọi từ cùng một số điện thoại, và những cuộc trò chuyện luôn diễn ra vào lúc tôi đi làm hoặc vắng nhà. Có lần, cô ấy mở laptop và truy cập vào một tài khoản ngân hàng, chuyển đi một khoản tiền lớn mà tôi không hề hay biết. Điều khiến tôi lạnh người là khi cô ấy nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi không muốn làm thế này nữa, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Tôi bắt đầu lục lại ký ức. Trước khi cưới, Linh từng kể về một giai đoạn khó khăn trong cuộc đời, khi gia đình cô ấy nợ nần chồng chất. Nhưng cô ấy luôn nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Lẽ nào cô ấy đang bị ép buộc? Hay cô ấy đang giấu tôi một bí mật kinh khủng hơn?
Tôi quyết định đối mặt với Linh. Tối hôm đó, tôi trở về nhà sớm, ngồi xuống và hỏi thẳng cô ấy về những gì tôi phát hiện. Ban đầu, Linh chối quanh, nhưng khi tôi cho cô ấy xem đoạn ghi hình, cô ấy bật khóc. Linh thú nhận rằng cô ấy đang bị một người quen cũ đe dọa. Người này từng giúp gia đình cô ấy trả nợ, nhưng đổi lại, anh ta ép Linh phải làm những việc trái với lương tâm, bao gồm cả việc chuyển tiền từ tài khoản chung của chúng tôi.
Tôi bàng hoàng. Không chỉ vì sự thật này, mà còn vì Linh đã chọn cách giấu giếm thay vì chia sẻ với tôi. Tôi cảm thấy bị phản bội, nhưng đồng thời, tôi cũng thương cô ấy – một người phụ nữ phải chịu áp lực khủng khiếp một mình.
Sau cuộc trò chuyện ấy, tôi và Linh đã cùng nhau tìm cách giải quyết. Chúng tôi báo cảnh sát, và may mắn thay, người đàn ông kia đã bị bắt vì hành vi tống tiền. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi đã rạn nứt. Tôi tha thứ cho Linh, nhưng niềm tin trong tôi đã không còn vẹn nguyên. Hành động đặt camera của tôi, dù giúp phát hiện sự thật, cũng khiến Linh tổn thương vì cảm giác bị theo dõi.
Giờ đây, chúng tôi đang cố gắng hàn gắn. Tôi nhận ra rằng, trong một mối quan hệ, sự chân thành và cởi mở là điều quan trọng nhất. Nếu ngay từ đầu Linh chia sẻ với tôi, có lẽ mọi chuyện đã khác. Và nếu tôi không chọn cách lén lút, có lẽ cô ấy đã không cảm thấy bị tổn thương đến vậy.
Câu chuyện của tôi là một lời cảnh tỉnh cho những cặp đôi mới cưới. Đừng để nghi ngờ len lỏi mà không tìm cách đối thoại. Hôn nhân không chỉ là tình yêu, mà còn là sự tin tưởng và đồng hành. Tôi hy vọng câu chuyện này sẽ giúp ai đó tránh được những sai lầm mà tôi và Linh đã trải qua.
Tâm sự của độc giả!