Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Thuê thám tử theo dõi chồng ngoại tình, tôi không ngờ lại tìm thấy người yêu mình thật lòng

Phát hiện chồng thay đổi, tôi âm thầm thuê người theo dõi. Không chỉ tìm ra sự thật, tôi còn bất ngờ bước vào một hành trình mới – nơi có tình yêu thật và sự hồi sinh.

Tôi không phải kiểu phụ nữ đa nghi. Nhưng sống với nhau 5 năm, phụ nữ chỉ cần cảm nhận là đủ. Không cần chứng cứ, chỉ cần một chút thay đổi trong cách người đàn ông của mình quan tâm – hoặc không còn quan tâm nữa – là tim đã bắt đầu báo động.

Chồng tôi trước đây khác lắm. Nhắn tin dặn tôi ăn cơm, mua vài quả cam khi tôi ốm, có hôm còn về sớm chỉ để ngồi cùng tôi xem một bộ phim cũ. Nhưng dạo gần đây, tất cả đều biến mất. Tôi nói muốn có thêm một đứa con, anh chỉ “ừ” một tiếng cho xong chuyện. Đi sớm, về khuya, hời hợt với mọi thứ thuộc về gia đình.

Tôi không ầm ĩ, không gặng hỏi. Chỉ âm thầm quan sát. Và rồi một tối, khi giặt đồ, tôi nhìn thấy một vệt son mờ trên cổ áo sơ mi của anh. Áo kẻ tối màu nên chắc anh cũng không để ý. Còn tôi thì thấy rõ.

Lúc ấy, tôi không khóc. Chỉ cảm thấy trong lòng như có cái gì đó trượt qua.

Tôi kể chuyện này cho một người bạn thân, cô ấy giới thiệu cho tôi một người tên Minh – từng làm bảo vệ, kín đáo, cẩn trọng. Tôi nhờ Minh theo dõi chồng, chỉ để biết chắc. Không phải để đánh ghen, cũng chẳng để làm ầm lên.

Chỉ sau vài ngày, Minh gửi cho tôi ảnh, clip, địa chỉ. Mọi thứ rõ như ban ngày. Chồng tôi đang qua lại với một cô gái trẻ hơn tôi mười tuổi, từng là thực tập sinh ở công ty anh. Họ ăn tối, đi cà phê, và còn đưa nhau về một căn hộ tôi chưa từng biết.

Lúc đó tôi vẫn không khóc. Chỉ thấy nghẹn như vừa nuốt nhầm viên đá lạnh. Mọi thứ lạnh toát, tê rát.

Tôi cầm bằng chứng trong tay mà không biết nên làm gì. Để yên thì ức, làm ầm thì mệt. Minh thấy tôi im lặng mãi, một hôm hỏi: “Chị muốn tiếp tục theo dõi nữa không, hay muốn dừng lại để bắt đầu sống cho mình?”

Tôi không trả lời. Nhưng từ hôm đó, anh bắt đầu gửi những dòng tin ngắn, như hỏi thăm một người bạn: “Hôm nay chị có ngủ ngon không?”;
“Chị đừng nghĩ nhiều, người không biết trân trọng mình thì có giữ cũng chỉ đau.”

Tôi bắt đầu quen với cảm giác có một người hỏi han, dù chỉ vài câu mỗi tối. Những cuộc trò chuyện giữa tôi và Minh ban đầu ngắn, rồi dài dần. Anh kể tôi nghe về con trai nhỏ, về cuộc hôn nhân cũ anh từng trải qua, cũng tan vỡ vì bị phản bội.

anh-120250217110444-1751215012.jpg

Ảnh minh họa.

Chúng tôi gặp nhau vài lần, trong quán cà phê yên tĩnh, không nói gì nhiều ngoài chuyện đời. Không phải kiểu hẹn hò mập mờ, chỉ là hai người cô đơn ngồi cạnh nhau, thấy lòng nhẹ bớt.

Cho đến một ngày, tôi đưa hết ảnh, clip cho chồng. Anh không chối, không giận, không xin lỗi. Chỉ bảo: “Anh không còn cảm giác với em nữa. Anh xin lỗi.”

Tôi cũng không nói gì. Ký đơn ly hôn trong một buổi chiều mưa, không buồn, không giận – chỉ thấy trống rỗng.

6 tháng sau, tôi xin nghỉ việc. Tự dưng thấy mình cần bắt đầu lại, không phải vì muốn chứng minh điều gì, chỉ vì không muốn sống như cũ nữa. Tôi đăng ký học thiết kế – thứ tôi từng bỏ dở khi lấy chồng. Người giục tôi nộp hồ sơ, sửa bài luận giúp tôi – vẫn là Minh.

Chúng tôi vẫn chưa yêu nhau. Chỉ là bạn. Nhưng có những lúc tôi nản, Minh nhắn: “Cuộc đời không có deadline, làm lại lúc nào cũng được.”

Tôi bắt đầu để tóc dài lại, mua thêm vài bộ váy. Không phải để ai ngắm, mà để chính mình thấy mình khác đi. Mỗi lần tôi khoe ảnh, Minh chỉ cười: “Em thấy vui là được. Đẹp vì mình, không vì ai hết.”

Gần một năm sau, chúng tôi mới chính thức là của nhau. Không lời tỏ tình, không kịch bản phim, chỉ là một ngày tôi nắm tay anh, không thấy buông ra nữa.

Tôi 33, anh 36. Cả hai đều từng đau, từng gãy, từng mất niềm tin. Nhưng giờ đây, mỗi sáng thức dậy, tôi biết có người thật lòng bên cạnh, không dối lừa, không lạnh lùng. Thế là đủ.

Nếu ngày đó tôi không thuê người theo dõi chồng, có lẽ tôi vẫn đang sống trong cuộc hôn nhân không cảm xúc. Cũng có thể tôi chẳng bao giờ gặp được một người như Minh – người từng bước nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi bóng tối.

Hoá ra, nhiều khi ông trời muốn ta đi đường vòng một chút, đau một chút, lạc lối một chút chỉ để sau cùng, đưa ta về đúng nơi mình nên thuộc về.

Tâm sự của độc giả