Tôi phát hiện vợ vẫn lén chơi pickleball và học 1-1 với người thầy từng nảy sinh tình cảm dù tuyên bố giải nghệ

​​​​​​​Vài ngày sau, tôi âm thầm kiểm tra điện thoại của vợ. Trong tin nhắn, ngoài chuyện tập luyện, còn có những dòng trao đổi đầy tình cảm, những câu nói mập mờ vượt quá ranh giới thầy trò


Tôi năm nay 37 tuổi, lấy vợ được 8 năm, có một con trai học tiểu học. Cuộc sống gia đình vốn dĩ yên ả, cho đến khi tôi tình cờ phát hiện ra sự thật khiến mình sững sờ: vợ tôi vẫn lén lút chơi pickleball và duy trì học riêng 1-1 với thầy dạy, trong khi trước đó cô ấy đã tuyên bố “giải nghệ” để tập trung cho gia đình.

Vợ tôi bắt đầu chơi pickleball cách đây khoảng hai năm. Ban đầu chỉ là tham gia cho vui cùng nhóm bạn, nhưng dần dần, cô ấy say mê đến mức dành rất nhiều thời gian cho bộ môn này. Mỗi tuần có khi đi tập đến 4–5 buổi, về nhà thì say sưa kể chuyện chiến thuật, luật chơi, những trận đấu căng thẳng. Tôi cũng ủng hộ, vì nghĩ đơn giản đó là cách giúp vợ rèn luyện sức khỏe, giải tỏa căng thẳng sau công việc.

pickleball-2-1755659045.jpg
Vợ tôi bắt đầu chơi pickleball cách đây khoảng hai năm. Ảnh minh họa

Nhưng mọi chuyện thay đổi khi cô ấy đăng ký học riêng với một huấn luyện viên nam. Người đàn ông ấy khoảng hơn 40 tuổi, từng là vận động viên phong trào có tiếng trong giới pickleball. Từ ngày học kèm, vợ tôi tiến bộ rõ rệt, liên tục thắng trong các giải nhỏ. Tôi thấy cô ấy hào hứng hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, điều khiến tôi băn khoăn là sự gắn bó quá mức giữa vợ và thầy dạy.

Cô ấy thường xuyên nhắc đến anh ta với ánh mắt lấp lánh, nhiều khi ăn cơm cũng cầm điện thoại nhắn tin trao đổi. Tôi góp ý thì vợ gạt đi, nói chỉ là học thuật, không có gì đáng lo. Để giữ hòa khí, tôi không nói thêm.

Cách đây nửa năm, vợ tôi bất ngờ tuyên bố sẽ “giải nghệ”, không tham gia pickleball nữa. Lý do đưa ra là muốn dành nhiều thời gian cho con và gia đình. Tôi thở phào, vì nghĩ vợ đã đủ trải nghiệm và sẵn sàng quay về với cuộc sống thường nhật. Những buổi tối cả nhà quây quần bên nhau, tôi thấy hạnh phúc và trân trọng hơn.

Thế nhưng, mọi thứ sụp đổ chỉ sau một lần tình cờ. Hôm đó, tôi có việc đi ngang qua khu sân tập quen thuộc. Bất giác tôi thấy bóng dáng rất quen: vợ tôi, trong bộ đồ thể thao, đang tập luyện cùng chính người thầy mà cô ấy từng gắn bó. Họ chỉ có hai người trên sân, trao đổi, cười nói thoải mái như chưa từng rời xa nhau.

Tôi lặng người, tim như có ai bóp nghẹt. Bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu niềm tin đặt nơi vợ phút chốc tan biến. Tôi không xông vào làm ầm ĩ, mà đứng lặng một lúc rồi lặng lẽ quay đi. Tối hôm đó, tôi giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng dậy sóng.

pickleball-1-1755659065.jpg
Ban đầu, vợ chối, nói rằng chỉ là tập luyện, rằng tôi nghĩ quá nhiều. Nhưng khi tôi đưa ra bằng chứng, cô ấy bật khóc. Ảnh minh họa

Vài ngày sau, tôi âm thầm kiểm tra điện thoại của vợ. Trong tin nhắn, ngoài chuyện tập luyện, còn có những dòng trao đổi đầy tình cảm, những câu nói mập mờ vượt quá ranh giới thầy trò. Vợ tôi không gọi là “thầy” nữa, mà xưng hô thân mật hơn. Rõ ràng, giữa họ không chỉ có pickleball.

Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn. Ban đầu, vợ chối, nói rằng chỉ là tập luyện, rằng tôi nghĩ quá nhiều. Nhưng khi tôi đưa ra bằng chứng, cô ấy bật khóc. Vợ thừa nhận từng nảy sinh cảm xúc với người đàn ông đó trong giai đoạn cao trào, nhưng nói chưa đi quá giới hạn. Cô ấy giải thích rằng pickleball với cô không chỉ là thể thao, mà còn là niềm đam mê, là nơi cô tìm được sự đồng cảm.

Nghe đến đó, tôi vừa tức giận, vừa hụt hẫng. Hóa ra bấy lâu nay, sự “giải nghệ” chỉ là cái cớ để che giấu việc tiếp tục gặp gỡ riêng tư. Tôi tự hỏi: nếu thực sự chỉ là tập luyện, sao phải giấu giếm? Sao phải nói dối?

Tôi không biết mình nên làm gì lúc này. Ly hôn thì thương con, giữ lại thì trong lòng đầy vết nứt. Tôi cảm giác niềm tin của mình đã bị phản bội. Người vợ từng cùng tôi trải qua bao sóng gió, giờ đây lại đặt trái tim ở một nơi khác.

Đêm nào tôi cũng trằn trọc. Có lúc muốn tha thứ, vì vợ vẫn còn khóc lóc xin lỗi, hứa chấm dứt hẳn. Nhưng tôi vẫn ám ảnh bởi hình ảnh hai người trên sân tập, hình ảnh những tin nhắn kia. Tôi sợ mình sẽ chẳng bao giờ quên được.

Viết những dòng này, tôi chỉ muốn trút bớt nỗi nặng nề. Tôi không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng chắc chắn một điều: từ nay, tôi không thể còn nhìn pickleball như một trò thể thao vô hại nữa. Với tôi, đó đã trở thành vết thương lòng, là minh chứng cho sự đổ vỡ niềm tin trong hôn nhân.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê